Hồng Trần Viễn Tại Thiên Biên Ngoại

Chương 1 :

Ngày đăng: 02:39 19/04/20


Thiên Phong sơn trang chốn Giang Nam là một nơi yên bình, cách xa giang hồ, không màng ân oán sát phạt cùng thị phi, mưa bụi cũng thổi không tới, thật là một nơi tốt để đi. Nhưng không ai biết, đây chính là một trong những biệt uyển của Đình Vân công tử.



Đình vân công tử là một trong giang hồ đệ nhất tứ đại công tử, phong lưu đa tình, tuấn mỹ vô song. Được giang hồ xưng danh “Đình Vân” chính bởi nghe đồn rằng người ấy vô cùng tuấn mỹ đến nỗi mây cũng phải lưu lại nhìn.



Thiên phong sơn trang là một trong những nơi Đình Vân công tử dùng để hoan tràng (1). Nhưng ngoại trừ người của sơn trang, giang hồ lại hoàn toàn không hề biết gì cả.



Buổi tối, vừa mới canh đầu, tổng quản Triệu Trường Thanh ở phòng thu chi cùng Trương tiên sinh hàn huyên vài câu, đang chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe nói trang chủ đột nhiên trở về. Triệu Trường Thanh vội vàng gọi nha hoàn Khả Nhân, Minh Ngọc đến dưới chân núi hầu hạ. Khả Nhân, Minh Ngọc vừa nghe nói là trang chủ đã trở về liền vui sướng ra mặt. Triệu trường Thanh không khỏi âm thầm lắc đầu, biết rằng dù khuyên bảo cũng vô dụng.Đối với người như Đình Vân công tử, yêu căn bản là quá dễ dàng.



Đáng tiếc danh tiếng Đình Vân công tử chơi bời trăng hoa cùng vẻ tuấn mỹ của hắn đều đã vang danh khắp chốn giang hồ không ai là không biết. Đồn rằng hắn nếu đã muốn một nữ tử nào đó yêu hắn, tối đa chỉ cần ba ngày, mà tình nhân cùng hắn hoan hảo cũng hội không quá ba tháng. Sau ba tháng, cho dù là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hắn cũng sẽ phất tay áo mà đi.



Triệu Trường Thanh gọi nô bộc đi đun nước, lại bảo đầu bếp Vương Nghi làm vài món ăn ngon. Vương nghi biết rõ trang chủ ban đêm trở về thể nào cũng muốn ăn một chút gì đó liền vội vàng đến cuống cả lên. Triệu Trường Thanh thì dẫn theo hạ nhân đến đại sảnh nghênh đón.



Triệu Trường Thanh giữ vị trí quan trọng tại Thiên Phong sơn trang cũng đã là sự tình của hai năm trước. Từ khi phụ thân y lúc ấy là đương nhiệm tổng quản của Thiên Phong sơn trang lâm trọng bệnh, y đã dần dần bắt đầu quản lý Thiên Phong sơn trang, Đình Vân công tử ở sơn trang cũng không lâu, một tháng hắn ở đây cũng không quá bốn năm ngày, sau đó liền mang theo tình nhân đi du sơn ngoạn thủy.



Triệu Trường Thanh đem chuyện sơn trang hảo hảo xử lý, Đình Vân công tử liền để y kế nhiệm chức tổng quản. Triệu Luân vốn không hy vọng nhi tử ở lại sơn trang làm việc, nhưng hai năm này bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, tiêu cũng không ít tiền, liền không thể làm gì khác hơn là để nhi tử đến sơn trang làm nô bộc, kiếm chút ngân lượng.



Triệu Trường Thanh vừa đến đại sảnh, một tuấn mỹ nam tử mặc trường y nho nhã đang ngồi trong sảnh uống trà. Bên cạnh hắn là một thiếu niên, mắt ngọc mày ngài, mặt như quan ngọc, đúng là một thiếu niên thập phần tuấn mỹ, so với Đình Vân công tử cũng chẳng hề thua kém. Chỉ là trên mặt lại đầy vẻ giận dử, chắc là bị trang chủ điểm á huyệt. Hầu hạ bên cạnh là hai nha hoàn Minh Ngọc, Khả Nhân, trên gương mặt xinh đẹp đã phát sinh vài tia đố kị. Trên đầu, một bức hoành được treo ngay ngắn giữa sảnh, chính là đương kim võ lâm minh chủ Nùng Mặc tự tay viết bốn chữ – “ hiệp can nghĩa đảm”.



Triệu Trường Thanh trong lòng rất muốn cười, nhưng trên mặt vẫn mang nét thản nhiên, tiến lên quỳ xuống thỉnh an.



Nho sam nam tử kia chính là Đình Vân công tử, Lạc Vân Phi. Lạc Vân Phi hôm qua khi nhìn thấy Lưu Thủy Kiếm Khách Giang Hàn Yên tinh tế mỹ lệ, xinh đẹp khả ái, nhịn không được liền theo đến bờ sông Hoài rồi bắt cóc hắn, dự định đến Thiên Phong sơn trang tịnh dưỡng nghỉ ngơi ít ngày. Nhưng thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi này lại đối hắn không hề khách khí, cho dù bị hắn điểm á huyệt, vẫn dùng mắt phượng mà trừng hắn, hắn cũng không tức giận, đối Triệu Trường Thanh nói:



“Triệu tổng quản, ngươi đưa Giang công tử tới Thính Phong tiểu trúc, hầu hạ Giang công tử tắm rửa thay y phục, rửa mặt chải đầu, ta nghỉ ngơi một lát sẽ qua”.



Triệu Trường Thanh đáp lời tuân mệnh, liền khéo léo ôm lấy Giang công tử lui xuống. Tôi tớ Thiên Phong sơn trang cũng có một ít công phu thô thiển, Triệu Trường Thanh thuở nhỏ cũng theo phụ thân luyện một ít. Tuy võ công của tổng quản cao, nhưng so với võ lâm nhân sỹ, hội vẫn còn kém xa. Nếu có người tới cửa khiêu chiến, cùng lắm cũng đỡ được vài chiêu.



Biệt uyển này của Đình Vân công tử vốn ít người biết đến, tôi tớ theo hầu ở đây cũng chỉ nhằm phục vụ mục đích “phong lưu” của hắn mà thôi, nên vốn không cần võ công cao làm gì.



Á huyệt vốn điểm không sâu, rất nhanh liền tự giải, Giang Hàn Yên ngay khi mở được miệng nói chuyện, liền chửi ầm lên:



“Ngươi, tên Vương bát đản xấu xí kia, mau thả ta xuống! Vô liêm sỉ, ta há là người ngươi nói muốn bính là bính? Nếu ngươi không buông ra, đừng trách lão tử không khách khí với ngươi!”



Hắn bắt đầu uy hiếp đe dọa, nhưng khí thế dần dần giảm đi, thanh âm cũng bắt đầu suy yếu.




Lạc Vân Phi sờ soạng một trận mắt cá chân y, luồn tay lên cao hơn, hướng đến bên thắt lưng y mà ve vuốt, cảm thấy da thịt nhẵn nhụi sờ mãi không chán, vô cùng mềm dẻo thon dài, nhịn không được thở dài nói: “Hàn Yên, nghĩ không ra ngươi so với nữ tử còn mê người hơn, ta còn nghĩ ngươi tựa nữ tử giống nhau, chịu không nổi xóc nảy hoan hảo.”



Triệu Trường Thanh đang không ngừng run rẩy, lỡ như Lạc Vân Phi lát nữa phát hiện thái tử hóa thành linh miêu, trong cơn giận dữ một chưởng đem hắn đánh chết cũng không biết chừng, cảm giác Lạc Vân Phi sờ tới sờ lui, cuối cùng cũng hướng hậu đình y thăm dò. Y tối nay đã chịu đủ xâm phạm, nếu lại tái “mây mưa” sợ là chịu không nổi. Huống chi đựng bị lăng nhục như vậy, còn không bằng một đao chém chết y.



Lúc này Lạc Vân Phi tại hậu đình y bôi thuốc mỡ gì đó, lúc đầu lạnh lẽo, sau lại có cảm giác tê dại, lập tức cảm giác đau đớn cũng ập đến, lại thêm cảm giác ngứa ngáy, đúng là tê ngứa không chịu nổi, hận không thể cho thứ gì lập tức đi vào.



Triệu Trường Thanh lúc này liền biết đây là xuân dược, không khỏi thầm than bản thân xúi quẩy.



Lạc Vân Phi lật thân người y lại, cư nhiên càng không thấy dung mạo y. Triệu Trường Thanh cảm thấy Lạc Vân Phi lau đi một chút dược, cũng không hiểu thế nào, chính là đã chịu không nổi, dục vọng nóng rực giống như nhiệt hỏa, bất quá không hề phát ra tiếng nào. Nhưng cự vật của Lạc Vân Phi cự vật chính là thanh thanh sở sở, Giang Hàn Yên lúc nãy đã lộng y một lần, huyệt khẩu ở hậu đình còn chưa co rút lại, tiến nhập hẳn cũng thập phần dễ dàng, rốt cuộc cũng tiến vào, Triệu Trường Thanh lục phủ ngũ tạng một trận co rút, không khỏi toàn thân co quắp, Lạc Vân Phi thế nhưng không hề phát giác.



Giang Hàn Yên hấp tấp mà gấp gáp, Lạc Vân Phi lại mãnh liệt cường ngạnh, Triệu Trường Thanh hậu đình lần đầu bị xâm phạm, lại bị hai người luân phiên tiến nhập, qua một lúc, cũng chịu không nổi, liền ngất đi.



Lạc Vân Phi như còn chưa có ý buông tha, cảm thấy dưới thân là thân thể khỏe mạnh thon dài, bên trong vừa chặt lại vừa nóng, trước nay chưa từng thoải mái khoái hoạt đến vậy, cực độ hưng phấn, liên tục làm vài lần. Triệu Trường Thanh liên tiếp vì đau nhức mà tỉnh, lại vì đau ngất đi.



Thẳng đến bình minh, Lạc Vân Phi cuối cùng cũng có chút buồn ngủ, trầm trầm ngủ. Hắn đem Giang Hàn Yên lên núi, vốn đã có chút mệt mỏi, lúc này ngủ lại có phần thêm sâu, huyệt đạo của Triệu Trường Thanh chẳng bao lâu đã tự động giải, nhặt quần áo qua loa mặc vào, liền tông cửa xông ra. Hạ thể y bị người luân phiên chà đạp, bên trong thế nào cũng đã huyết nhục không rõ, mỗi bước là lại đau đến tận xương tủy.



Lạc Vân Phi mơ mơ màng màng, cũng biết người bên cạnh đã ly khai, nhưng thứ nhất nghĩ đến hắn sẽ trốn không thoát khỏi sơn trang, thứ hai chìa khóa thất xảo đồng tâm tỏa còn đang nằm trong tay, muốn tìm người cũng hội vô cùng dễ dàng, dù sao đây cũng là nhà mình, há có thể không có phong độ như thế, nghĩ thế liền an tâm tiếp tục ngủ.



Triệu Trường Thanh từ Thính Phong tiểu trúc đi ra, bọn hạ nhân nhìn thấy y quần áo có chút bất chỉnh, mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cũng không ai dám tiến lên hỏi.



Chú giải:



(1): làm chuyện “mây mưa”, “vui vẻ”.



(2): da thịt trắng trẻo như ngọc.



(3): cằm song đao múa như gió xoáy.



(4) Cẩm bị: mền bằng tơ tằm rất mềm mại



(5) Thất xảo đồng tâm tỏa: tỏa là cái khóa, còn thất xào là gì thì ta chịu a>””