Hồng Trần Viễn Tại Thiên Biên Ngoại

Chương 14 :

Ngày đăng: 02:39 19/04/20


Triệu Trường Thanh không thể làm gì khác hơn là buông tay ra, lại bị Giang Hàn Yên kéo lấy, giật về phía hắn. Đè lên môi y mà hôn.



Triệu Trường Thanh thấy cánh môi hoàn mỹ của Giang Hàn Yên nửa mở, giống như mang theo 1 giọt sương sớm, thất thần trong chốc lát, mới cảm thấy được cư nhiên lại bị thiếu niên này hôn, nên muốn tách ra, nhưng bị Giang Hàn Yên nắm chặt cằm, làm y không thể nào động đậy. Nơi này tuy có lời lẽ mềm mại nhưng lại mang theo xâm lược hung ác tàn nhẫn, Triệu Trường Thanh chỉ có thể vô lực để hắn hôn môi, mặc cho đầu lưỡi kia xâm nhập vào trong miệng y càng quét khắp nơi, như muốn khuấy động cả vách miệng của y, y không thể khép miệng lại dưới nụ hôn của Giang Hàn Yên luôn có cảm giác chua xót cùng tê dại, nước bọt trong suốt từ khóe môi chảy xuống.



Giang Hàn Yên vốn có chỉ vì ý tứ nghiêm phạt mà hôn, hôn một hồi, cũng trở nên có chút vong tình, buông tay đang chế trụ cằm y ra, chuyển sang ôm lấy vai của y, động tác bất tri bất giác cũng ôn nhu hơn vài phần.



Triệu Trường Thanh cảm thấy áp lực trên môi chậm rãi thả lỏng, không hề khoan dung mà cắn vào đầu lưỡi của Giang Hàn Yên.



Giang Hàn Yên đầu lưỡi đau nhức, hắn xuất thân thế gia danh môn, ngay đến hôn môi người khác cũng là hiếm thấy, chưa bao giờ bị người cắn qua, lập tức tại trên mặt Triệu Trường Thanh xuất ra 1 cái tát. 1 tát này tuy rằng không có nội lực, nhưng lực đạo cũng rất kinh người, Triệu Trường Thanh hai má đau xót, mặt bị đánh nghiêng về một bên, môi cũng xuất huyết.



Giang Hàn Yên sửng sốt, tựa hồ không ý thức được chính mình cư nhiên lại ra tay độc ác như vậy, thấy Triệu Trường Thanh lạnh lùng nhìn hắn, lại có ý tứ khinh miệt.



Giang Hàn Yên càng tức giận, hừ lạnh một tiếng: “Chỉ bằng ngươi cũng xứng sao?”Nắm chặt cằm Triệu Trường Thanh, hoàn toàn chưa phát giác ra đầu lưỡi của mình đang bị thương, chậm rãi chảy máu, cái lưỡi từ tốn liếm liếm khóe môi đang chảy ra dịch thể hồng sắc, trên gương mặt trắng nõn tuyệt mỹ hơi lộ ra một tia tươi cười lãnh khốc, hiện ra một loại mỹ lệ kinh tâm động phách.




Triệu Trường Thanh cắn khớp hàm, muốn đem Lạc Vân Phi đẩy ra, Lạc Vân Phi lông mi thon dài hơi nhíu lại, vung tay một cái, liền đem hai bên vai của y đè mạnh xuống.



Triệu Trường Thanh hai vai đau xót, hai bên đau nhức đến mức không chịu nổi, không bao giờ … có thể động đậy được nữa.



“Lạc Vân Phi, ngươi là người điên, ngươi...”



“Ngoại trừ mắng ta là người điên, cũng không mắng cái khác sao?”Lạc Vân Phi dáng tươi cười trêu tức, bắt đầu tại dũng huyệt mềm mại co rút mà đứng lên.



Cái khẽ động này lại làm Triệu Trường Thanh càng đau đến mức hầu như chết ngất đi, nhưng lần thứ hai đau nhức lại làm cho y tỉnh táo lại.



Giữa lúc thanh tỉnh cùng ngất đi đan xen, y dần dần cảm thấy hỗn loạn dục vọng dâng lên, hầu như không chống cự được cực độ khoái cảm dằn vặt kéo tới, bản thân như lâm vào tình trạng *** mị khó có thể tự kềm chế.