Hồng Tuyến Ký

Chương 12 : Thần tích

Ngày đăng: 10:21 18/04/20


“Lão Cảnh…Ta nhất định là già rồi…Ta cảm thấy mình đã mắt hoa tai điếc còn có ảo giác.” Hoàng đế ngồi trong ngự thư phòng biểu tình mờ mịt nhìn lão thái giám trung thành tận tâm đã theo hắn từ nhỏ đến lớn bên cạnh.



“Bệ hạ nói gì vậy, bệ hạ mới qua năm nhi lập (30 tuổi), là thân thể chân long thiên tử sao có thể có những triệu chứng suy lão như vậy.”



“Không…Làm ơn nói cho ta biết ta đã già rồi, hết thảy vừa rồi đều là ảo giác…” Cảnh Diễn vô cùng thành khẩn, không để ý đến uy nghi đế vương kéo tay lão nô: “Bằng không thuộc hạ đắc lực nhất của ta sẽ không nói cho ta biết công chúa hắn từ bỏ, hắn muốn vương gia, đệ đệ thân ái của ta nói hắn tìm cho nữ nhi một người cha nữa, các muội muội đáng yêu của ta thì ồn ào đòi bỏ trốn vì tình, trụ cột quốc gia của ta thì nói vương gia gả cho người có lợi với dân sinh, ghê tởm nhất chính là…Lâm Bùi chết tiệt! Ngươi là Lễ bộ thượng thư, sách của ngươi đều đọc đi nơi nào hết cả rồi!” Hoàng đế hướng về một đống người đang quỳ bên dưới rống giận. Về phần hình tượng, không sao, phía dưới đều là người một nhà, duy nhị không phải người nhà mình, phụ tử Lâm gia, lão tử xác định chắc chắn sẽ là thông gia, nhi tử thì thiếu chút nữa cưới hai muội muội của hắn, bây giờ còn đang đòi cưới đệ đệ của hắn.



“Khởi bẩm bệ hạ, chuyện này…Binh bộ, Lễ bộ, Hình bộ, Lại bộ, tất cả quan viên trước khi thi cử hình như là…đều đọc sách như nhau.” Chán đến chết nhìn hoàng đế, mấy người kia quá có thể nói, hắn một phen xương cốt già nua cũng đã phải quỳ thật lâu rồi.



“Vậy hiện tại thì sao? Ngươi ở Lễ bộ cũng đã sắp vượt qua nửa giáp (một giáp là 60 năm)!”



“Cho nên ta già rồi a ~” Điệu vịnh than: “Người đã già bên tai mềm nhũn, ta chịu không được thê tử khóc nhi tử khổ…”



“Ngươi…” Hoàng đế giận nha, đổi đầu thương: “Quốc trượng!”



“Hoàng thượng, vi thần còn già hơn Lâm lão vài tuổi.” Mỹ nam đại thúc cười cười trả lời, khuôn mặt gần như không có nếp nhăn kia lại hung hăng kích thích không ít người ở đây.



“Hai người các ngươi đều ồn ào mình già rồi? Muốn cáo lão hồi hương?”



“Bệ hạ bớt giận.” Lâm thượng thư lần thứ hai đi ra nói chuyện, hắn không muốn nghe đồ yêu nghiệt không biết già của Lý gia kia mở miệng nữa: “Chúng thần mặc dù có lòng muốn hưởng phúc của nhi tôn…”



Hoàng đế sắc mặt thay đổi, mấy vị này đều là những người có tài có năng cố tình còn đều là chúa thích tỏ vẻ sớm đã kiếm đủ danh lợi không để ý đến cái gì nữa.



“Nhưng là lòng muốn đền đáp quốc gia vẫn chưa hề giảm…”



Cảnh Diễn nhẹ nhàng thở ra, nhưng sắc mặt lại càng không tốt lắm, bọn họ vừa nói như vậy, hắn sao còn có thể phát hỏa với các lão nhân gia nữa, bọn họ mà thật sự mặc kệ, ăn khổ sẽ là chính hắn.



“Lâm Ích Hàn! Ngươi thật đúng là huynh đệ tốt, thần tử tốt của trẫm!”



“Về sau còn có thể là đệ tế tốt nữa, bệ hạ.”



“Ngươi đây là làm trái thiên luân! Thiên lý khó dung!”



“Ta yêu Cảnh Tu đã hơn hai mươi năm, thiên lý còn chưa đánh chết ta, cho nên ta không muốn đợi nữa.”




“Ích, ngươi thật sự không chịu đáp ứng?” Cảnh Tu bày ra vẻ mặt hoàng đế đã dạy.



“Tu, ngươi biết rất rõ ràng, ta sẽ không cự tuyệt ngươi.” Lâm Ích Hàn bày ra biểu tình hoàng hậu chỉ đạo.



Cảnh Tu lực công kích 80, lực phòng ngự 20 HP 100.



Lâm Ích Hàn lực công kích 99 lực phòng ngự 80 HP 500.



Cảnh Tu K.O.



Lâm thị lang cùng Ninh vương mỗi ngày đều đi Nhân Duyên Tự thắp hương cầu nguyện. Bên đường, ‘Đam mỹ đại đồng’ tường thuật trực tiếp, in hẳn mấy đoạn thuật lại những mưa mưa gió gió đã diễn ra giữa hai người (Cảnh Tu: Ích, sao ta lại không biết chúng ta đã từng có nhiều chuyện cảm động như vậy? Lâm Ích Hàn: hiện tại biết là được rồi.) còn có rất nhiều cố sự nho nhỏ kinh điển, tựa như ‘Tam thê tứ thiếp của Bạch Tuyết vương tử’, ‘Mỹ nam ngủ trong rừng’, ‘Hôi nam hài’, ‘Mỹ nam ngư cầu ái ký’ gì gì đó, nghe nói nếu thần tích hiển linh thì sẽ có cả truyện dài ‘Thiên thần truyện’ được phát mỗi kỳ.



Dưới sự trông mong chờ đợi của mọi người, một ngày nọ, giữa một biển hoa uất kim hương (tulip) màu trắng ngoài thành đột nhiên xuất hiện một phiến lớn uất kim hương màu đỏ (không vì sao, Du thích hoa này).



“Thần tích, thật là thần tích! Ta dám cam đoan ngày hôm qua cả biển hoa này đều là màu trắng!” Đây là hoa nông (người trồng hoa) không rõ chân tướng.



“Bùn đất không bị lật, bụi hoa cũng không có dấu vết ai đi qua để lại.” Đây là chuyên gia không biết có phải là đã được ai uỷ thác hay không.



“Thần tích! Thần tích! Thần tích a ~” Đây thì vừa nghe là biết đã được uỷ thác.



“Chuyện này làm như thế nào mà có được?” Vương gia cảm thấy thần kỳ.



“Hoa ở giữa sớm đã bị đổi hết rồi, chẳng qua bên ngoài bọc giấy trắng mà thôi, từ xa nhìn lại vẫn là hoa màu trắng, ngày hôm qua gọi vài tiểu hài tử đi kéo giấy xuống là được.” Lâm Ích Hàn cười trả lời Cảnh Tu: “Tìm người vẽ lại đi, đưa vào cho hoàng hậu nương nương xem, nàng bởi vì không thể xuất cung vẫn còn đang cáu kỉnh kia kìa.”



“Thực là xinh đẹp, có phải hay không?”



“Là hình trái tim.”



“Gạt người, ta đã thấy trái tim rồi, nó có hình như củ khoai tây cơ.”



Ngươi thật đúng là không có tình thú…