Hồng Tuyến Ký

Chương 42 : Vì tốt cho ngươi

Ngày đăng: 10:21 18/04/20


Lý Mộ đầu đầy mồ hôi chuẩn bị viết thư, bên cạnh là muội muội đang đùa giỡn thủ hạ của hắn.



“Chậc chậc chậc chậc, loại mặt này đi làm quân y thật sự là đáng tiếc.” Quân y đại nhân xinh đẹp như hoa.



“Ta nói hoàng hậu nương nương, người có thể đừng mãi xoay quanh chuyện này hay không vậy? Trên thế giới này, đại bộ phận nam nhân vẫn là thích nữ nhân hơn.”



“Nhưng mà xung quanh ta càng ngày càng có nhiều nam nhân bắt đầu thích nam nhân, phải thuận theo xu hướng phát triển của thời đại thôi ~ Ngươi nghĩ thế nào? Tiểu Đô ~”



“Ta nhất định là người biết thưởng thức mỹ nữ. A ~ Tiểu thư Diễm Quân xinh đẹp, không biết liệu ta có được vinh hạnh dẫn ngươi đi thăm một chút quân doanh độc đáo này hay không?”



Đông Diễm Quân bình tĩnh quay đầu liếc mắt nhìn người nào đó đang làm ra vẻ bị dung mạo xinh đẹp của mình mê hoặc, làm hết phận sự dâng trà cho Phượng Tê, sau đó đôi môi mỏng phun ra đúng một chữ: “Cút!”



“Ai ai ai…Ngươi quá tổn thương trái tim ta rồi…”



“Nương nương?” Tiểu Ny thấy Phượng Tê đang nhìn Đô Văn Ca sắc mặt không được tốt cho lắm.



“Ta không thích loại hình như hắn.” Không dễ đùa nghịch.



“…” Nương nương, lời hắn nói đôi khi cũng có chút đạo lý, người đừng nên mỗi thời mỗi khắc đều suy nghĩ về phương diện này, thật sự.



“Này…” Mỹ nhân quân y đột nhiên mở miệng: “Tướng quân…”



“Cứ nói đừng ngại.” Lúc quân y Phục Hác tiến vào hắn chỉ biết người này chắc chắn có việc muốn nhờ, bằng không tuyệt đối sẽ không bước ra khỏi lều quân y dù chỉ một bước, đừng nói là đến tận nơi này của hắn. Chẳng qua Phục Hác vận may không tốt, vừa vặn đụng phải Phượng Tê.



“Là…ta muốn xin nghỉ phép…” Đôi mắt đẹp dưới cái nhìn chằm chằm cứ mãi găm trên người hắn của một đám như lang như hổ (Phượng Tê, Tiểu Ny), trong lòng run sợ đảo qua một vòng.



“Vì sao?”



“Tiếp qua không bao lâu là đại hội sư môn…cũng là ngày sư huynh của ta nhận chức chưởng môn, ta thực sự muốn đi xem…” Thỏ con quân y một bộ nước mắt lưng tròng, trên gương mặt mỹ lệ viết đầy mấy chữ: ta rất muốn đi, ta thật muốn đi, nhưng nếu ta đi việc ở nơi này sẽ không có ai làm, ta cảm thấy trong lòng bất an blablabla….



Chỗ tốt của một tiểu bạch chính là cho dù hắn cái gì cũng không nói, người khác vẫn có thể từ trên mặt hắn nhìn thấu tất cả những lời hắn muốn nói ra.



“Đại hội sư môn?” Đông Diễm Quân như nghĩ đến điều gì, bất quá vẫn không nói gì thêm, hẳn là trùng hợp đi…Vị quân y này nhìn thế nào cũng phải là môn hạ của Thần Y Môn, Dược Vương Cốc linh tinh gì đó mới đúng.



Không lâu về sau, Đông Diễm Quân lúc đối mặt với cảnh tượng gà bay chó sủa mới vạn phần hối hận mình lúc ấy để làm chi không hỏi nhiều một câu.
“Hắn nói ta nhất sương tình nguyện, cuối cùng sẽ làm hại ngươi thân bại danh liệt, tiến thoái lưỡng nan.” Đại ca, xin lỗi, lời của ngươi bắt buộc phải được tân trang.



“Giác Nhi…”



“Cha…Có thể kể cho ta về cái người tên ‘Đạc’ đó không?”



“Hắn đã chết rồi, hắn cái gì cũng không biết…”



“Ngươi vì sao không nói?”



“Vì tốt cho hắn…”



Lý Giác ngẩng đầu nhìn Lý Diệp, nở nụ cười. Cười đến phi thường khủng bố, cười đến phi thường thống khổ…



“Vậy ngươi có phải là hiện tại cũng muốn vì tốt cho ta một lần?” Lý Giác đứng lên: “Vì tốt cho ta, ngay cả tâm ý của mình cũng không đi suy xét, như đinh đóng cột nói ngươi không thương ta? Vì tốt cho ta, cho dù hiểu được tâm ý của mình ngươi cũng sẽ không bước ra dù chỉ một bước? Nói không chừng hiện tại ngươi đã suy nghĩ có phải là nên đưa ta đến quân doanh của đại ca, một chút cũng không để ý đến lời lúc trước đã nói, rằng phải vĩnh viễn giữ ta ở bên cạnh. Vì tốt cho ta, ngươi nửa điểm cơ hội cũng không cho ta! Vì tốt cho ta…Lý Diệp! Ta nhận không nổi ý tốt của ngươi!”



“Giác Nhi…” Lý Diệp bất đắc dĩ ôm lấy tiểu nhi tử đang thống khổ: “Giác Nhi…”



“Cha, cầu ngươi, ta biết ngươi không để ý chuyện ta có phải là nhi tử của ngươi hay không, ta biết ngươi sẽ không để ý…”



“Cho ta thời gian, để ta suy nghĩ…”



“Thật sự?” Lý Giác quả thực không thể tin được, trời ạ, lần lấy lui làm tiến này cũng quá dùng tốt đi.



“Ta…không muốn lại phải hối hận một lần.”



“…” Khó chịu, lại là người đã chết kia giúp đỡ: “Ta chờ, bao lâu cũng có thể.”



Dù sao hiện tại hắn cũng còn nhỏ, căn cứ theo lý luận ‘Trường Giang sóng sau đè sóng trước’ của đại tỷ mà Tiểu Ny tỷ tỷ thuật lại, phải sóng trước buông lỏng cảnh giác, đồng thời sóng sau tích lũy đầy đủ thể lực đã mới được a.



Tiêu phí vài năm chờ hắn chấp nhận mình, đồng thời chờ mình lớn lên, song thắng!



Lý Diệp nhìn Lý Giác tản ra hừng hực ý chí chiến đấu, buồn cười sờ sờ đầu tiểu nhi tử. Có lẽ thật sự nên sửa lại cái nhìn về hài tử này…