Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 108 : Muốn anh phải nhận báo ứng
Ngày đăng: 08:44 19/04/20
Trong căn biệt thự sang trọng, đèn đuốc sáng trưng. Vài bác sĩ mặc áo blosue trắng cẩn thận đi tới đi lui, lúc đi ngang qua cửa sổ, đều tự ý thức được phải bước thật khẽ.
Người đàn ông đứng ở cửa sổ không hề nói một tiếng nào, chỉ cầm chiếc mặt nạ bạc trong tay, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng sột soạt rất nhỏ.
Alex đứng đó, quay mặt ra cửa sổ, không ai nhìn thấy vẻ mặt anh nhưng lại có thể cảm thấy rất rõ sự lạnh lẽo phát ra từ hơi thở của anh.
“Thiếu chủ, vết thương đã xử lý rất tốt!” Người đàn ông cẩn thận, cung kính nói.
“Tình hình thế nào?” Alex lạnh lùng mở miệng.
“Vết thương không nghiêm trọng lắm, đã thoa thuốc, chắc chắn sẽ khỏi rất nhanh!” Người đàn ông nói, lau mồ hôi trên trán. “Hiện tại vị tiểu thư kia đang ngủ mê man, ngày mai sẽ tỉnh lại!”
“Tốt lắm, ông đi đi!” Alex giơ tay lên, người đàn ông cung kính cúi đầu, lui về sau mấy bước, xoay người rời đi.
Nhìn Diệu Tinh nằm ngủ mê man trên giường, Alex từ từ đi đến đó, trông thấy vết roi trên cánh tay cô, vẻ mặt anh ta trầm xuống.
“Tên cầm thú này, ra tay đúng là quá độc ác!” Anh ta lạnh lùng nói. Nếu như anh đến trễ một chút, có phải những vết roi còn nghiêm trọng hơn đã xuất hiện…
“Đau lòng sao?” Một giọng nói u oán lại có chút chua xót vang lên, một bóng dáng màu trắng đột nhiên xuất hiện ở cửa.
“Ngủ đi, tỉnh ngủ, Diệu Tinh, cô phải đối mặt sẽ là một thế giới khác!” Nhẹ nhàng vén những sợi tóc rơi xuống của Diệu Tinh, anh ta khẽ nói, trong đôi mắt có một loại tình cảm không cách nào phân biệt được, không phải dịu dàng, nhưng cũng không phải là thù hận…
Chậm rãi lấy một tấm hình nhỏ từ trong ví tiền, từ sau tấm hình anh ta đang mặc trang hục đưa xe, anh ta lấy ra một tấm hình khác, đã có chút ố vàng. Bên trong là hai thiếu niên trẻ tuổi, gương mặt giống nhau như đúc, quần áo cũng giống nhau, chỉ là, một người là dịu dàng như ánh mặt trời, còn một người lại lạnh nhạt như gió lốc.
“Anh!” Nhìn tấm hình, anh ta từ từ mở miệng. Ngón tay lướt qua gương mặt dịu dàng. Đây là anh lúc hai mươi tuổi, đã chụp lại lúc anh lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt giống hệt mình. Sau lưng bọn họ là một khu rừng phong. Đó là một ngày đầu thu, ngày sinh nhật của bọn họ…
“Những oan ức của anh, sẽ không dễ dàng nhận lấy như thế, em sẽ giúp anh đòi lại tất cả, dòi lại gấp đôi!” Anh ta nói xong, trong con ngươi thoáng qua tia sáng lạnh lùng. Tiêu Lăng Phong, tôi muốn anh phải trả giá thật đắt cho những gì mình đã làm, không phải là anh không tin báo ứng sao? Tôi muốn anh biết, cái gì mới gọi là báo ứng, muốn anh biết, cho dù là tứ đại gia tộc, cũng có những chuyện mà các người không thể làm được…
Tiêu Lăng Phong không biết mình đến bệnh viện bằng cách nào, trước mắt anh, chỉ có hình ảnh thân thể chồng chất vết thương của Diệu Tinh. Còn trong tai thì vẫn vang vọng câu nói của Đường Cát Nguyên, tất cả đều là do Đường Nhã Đình sắp xếp…
Đường Nhã Đình ngồi trong phòng bệnh, từ lúc Tiêu Lăng Phong im lặng đi khỏi đây, cô vẫn ngồi dưới đất, vẫn luôn ngóng trông, Tiêu Lăng Phong sẽ hối hận, đau lòng, sẽ trở lại tìm cô, nhưng… Cô đợi lâu như vậy, lòng của cô cũng nguội lạnh rồi…
Cạch!!! Nghe âm thanh mở cửa, cô ngẩng đầu lên. Nhìn vẻ mặt xám xịt của Tiêu Lăng Phong, chút mừng rỡ vừa xuất hiện đã biến mất không thấy bóng dáng. Cô cho rằng Tiêu Lăng Phong biết mình đã hiểu lầm cô, đến nói xin lỗi với cô, nhưng… Giờ phút này, trong mắt anh nào có áy náy, rõ ràng chỉ có thất vọng, thậm chí là… Căm hận.
Tiêu Lăng Phong đưa tay đóng cửa phòng, giờ phút này, người ngồi dưới đất, nước mắt đầy mặt, thoạt nhìn thật nhu nhược… Nhưng, chính cô bé nhu nhược này lại làm ra những chuyện kinh khủng này. Đây vẫn là cô gái mà từ nhỏ đến lớn anh luôn bảo vệ sao?
“Lăng Phong?” Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, đột nhiên Đường Nhã Đình cảm thấy thật hối hận vì mình đã nhất thời xúc động. Tại sao cô lại nói như vậy chứ. “Lăng Phong, anh phải tin em, em không có làm, lúc đó em tức giận nên mới nói vậy, anh phải tin tưởng em, có được không…” Cô tỏ vẻ đáng thương cầu xin Tiêu Lăng Phong. Lăng Phong, chỉ cần em nói xin lỗi là anh sẽ giống như trước đây, sẽ tha thứ cho em, có phải không…