Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 110 : Khiêu khích trong phòng bệnh

Ngày đăng: 08:44 19/04/20


Editor: ViVu



Tiêu Lăng Phong đứng bên ngoài phòng bệnh, lưỡng lự thật lâu, cũng không có dũng khí bước vào cánh cữa kia… Tay nâng lên rồi lại để xuống, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cuối cùng vẫn gõ nhẹ cửa một cái, sau đó đẩy cửa đi vào.



Trong phòng bệnh, vang lên tiếng cười khẽ hiếm có của Diệu Tinh, âm thanh khe khẽ lại thật dễ nghe, tựa như tiếng chuông gió treo ngoài cửa sổ.



Diệu Tinh tựa vào giường, Alex đang đút ít cháo cho cô, thỉnh thoảng, anh ta còn thân mật lau khóe môi cho cô, Diệu Tinh ngượng ngùng mỉm cười. Họ cười nói, hình như vẫn chưa nhận ra sự xuất hiện của Tiêu Lăng Phong.



Tay Tiêu Lăng Phong để trong túi quần, siết thật chặt, tình cảnh ấm áp trước mắt này, nhìn thật chướng mắt, cho tới bây giờ, Diệu Tinh chưa từng cười với anh, chớ đừng nói chi là dịu dàng trò chuyện cùng anh.



“… Diệu Tinh.” Cổ họng Tiêu Lăng Phong như bị gì đó chặn lại, thật lâu sau mới phát ra âm thanh.



Nghe giọng Tiêu Lăng Phong, trong nháy mắt nụ cười của Diệu Tinh đã thu lại, nhìn Tiêu Lăng Phong, các ngón tay ở dưới chăn của cô vô thức siết chặc lại.



Đột nhiên trở nên yên tĩnh làm cho bầu không khí trong phòng bệnh có vẻ lúng túng. Alex nhìn thấy Tiêu Lăng Phong thì đứng dậy.



“Thế nào? Tiêu thiếu gia, tới nhìn xem Diệu Tinh bị anh hại thê thảm đến mức nào sao?”



“Diệu Tinh, em có khỏe không?” Không muốn để ý đến Alex. Tiêu Lăng Phong đi về phía Diệu Tinh.



“Anh đừng tới đây!” Diệu Tinh lạnh lùng hét lên.
“Tiêu Lăng Phong, anh đủ chưa?” Đột nhiên Alex bước tới, đẩy anh ra. “Trên người Diệu Tinh còn có vết thương, anh còn bắt nạt cô ấy!” Anh ta nói xong, bảo vệ cô trong ngực, còn thân thiết xem vết thương trên bả vai của cô. Động tác rất nhỏ nhưng cũng rất gần gũi.



Tiêu Lăng Phong siết chặt nắm đấm, anh nhìn Alex chằm chằm, mà Alex cũng đang dùng ánh mắt khiêu khích chỉ anh nhìn thấy để nhìn anh. Ngực Tiêu Lăng Phong bởi vì cơn tức giận mà phập phồng.



Một lát sau…



“Diệu Tinh, đi theo tôi…” Tiêu Lăng Phong cắn răng.



“Đi đâu? Nhà họ Đường?” Diệu Tinh châm chọc. “Ngày hôm qua giao dịch không thành, hôm nay làm lại lần nữa hà?”



“Em im miệng cho tôi!” Tiêu Lăng Phong quát. Người phụ nữ đáng chết này, tại sao cứ hết lần này đến lần khác làm lớn chuyện hôm qua.



“Anh nổi nóng cái gì. Tiêu Lăng Phong, tôi thật tốt, anh thất vọng đến vậy sao?” Cô vòng qua Alex, bước lên. “Tiêu Lăng Phong, tôi thật sự không ngờ, anh quá hèn hạ! Cho dù anh hận tôi, nhưng anh nhất định phải dùng phương pháp thâm độc này để hủy họai tôi sao?” Giọng nói Diệu Tinh mang theo chút run rẩy. “Anh có biết, vào ngày hôm qua, lúc tôi bị trói trên giường, ngay cả chết cũng là một mong ước xa vời, tôi tự nói với mình, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ giết chết anh.” Diệu Tinh hung hãng nhìn Tiêu Lăng Phong chằm chằm, ánh mắt thù địch, căm hận ấy như một con dao đâm sâu vào cơ thể anh. “Nhưng… Hiện tại tôi đã suy nghĩ lại. Tại sao tôi phải vì anh mà phá hủy cuộc sống của mình, tôi chỉ mới hai mươi mốt tuổi, con đường sau này của tôi còn rất dài, Tiêu Lăng Phong, tôi sẽ không nhượng bộ sự uy hiếp của anh nữa. Tôi muốn rời khỏi anh, nhất định sẽ như vậy!” Diệu Tinh nghiêm túc nói.



“Thế nào, cuối cùng thì em cũng đã tìm được thế thân của Mộ Thần mà em nhớ mãi không quên, nên muốn rời xa tôi?” Tiêu Lăng Phong cười, “Em cảm thấy tôi sẽ bương tay sao? Em cảm thấy tôi sẽ để cho em sống yên bình khi em đã làm rối tung cuộc sống của tôi sao!” Tiêu Lăng Phong cắn răng. Lại một lần nữa, cô nói muốn rời đi, nhìn thái độ kiên định trong khóe mắt Diệu Tinh, đột nhiên Tiêu Lăng Phong cảm thấy lo lắng. “Muốn tôi buông tay, em đừng nằm mơ!” Anh kéo Diệu Tinh vào trong ngực, trầm giọng nói.



“Tôi nhất định muốn đi đấy, thế thì sao?” Diệu Tinh nhạo báng. “Anh nói chuyện chúng ta cho cha mẹ tôi biết thì thế nào? Anh có thể đi ngay bây giờ, có muốn tôi đưa địa chỉ cho anh không?”



“Bất quá cũng chỉ qua một đêm mà thôi, Diệu Tinh, em đã hoàn toàn lột xác rồi!” Tiêu Lăng Phong mỉm cười nhìn Diệu Tinh, nhưng trong lòng lại đầy lo lắng, rời đi? Thái độ rất quyết liệt. “Nhưng mà, Diệu Tinh, trong hợp đồng của chúng ta có…”