Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 115 : Vô cùng thê lương

Ngày đăng: 08:44 19/04/20


Editor: ViVu



Lúc Tiêu Lăng Phong tỉnh lại, trong phòng bệnh tối đen như mực, cổ họng anh như muốn bốc khối, nhưng lại không có hơi sức đứng dậy, cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chưa bao giờ anh có cảm giác thê lương đang bủa vây anh như thế này. Nghĩ tới những gì đã xảy ra trong hôm nay, anh cảm thấy thật châm chọc, thật đau nhói… Cuối cùng, vào lúc anh này đây, khi anh đang cần được giúp đỡ, cần một bàn tay ấm áp thì anh vẫn luôn có một mình. Giống như khi còn bé, bên cạnh chỉ có vệ sĩ, bạn bè cùng trang lứa, đều có sự yêu thương của cha mẹ, ông bà ngoại, ông bà nội, được cả nhà vây quanh, như thế thật vô cùng hạnh phúc và ngọt ngào, thế nhưng còn anh, cho dù có nằm mơ thì điều đó cũng chỉ là hy vọng xa vời. Ngay cả em gái cùng cha khác mẹ của anh, cũng được cha mẹ nuôi coi là hòn ngọc quý, là bảo bối mà nâng niu trên tay. Lần đầu tiên, anh cảm thấy đố kỵ với loại hạnh phúc này, dùng sức siết chặt nắm tay, muốn chống tay ngồi dậy, nhưng lại rất đau, anh không có chút hơi sức đứng dậy…



Cảm giác khóc không ra nước mắt quấn lấy anh, anh cứ mở trừng mắt như vậy mà nhìn trần nhà, mãi cho đến khi trời sáng…



“Anh đã tỉnh?” Y tá đi đến xem Tiêu Lăng Phong. “Đã báo cho người nhà anh đang ở nước ngoài. Bọn họ sẽ nhanh chóng tới, xương cánh tay của anh bị gãy, không được lộn xộn.” Y tá căn dặn, nhìn môi anh khô khốc, lại nhìn ly nước trên bàn, cô cố gắng hết sức đỡ Tiêu Lăng Phong dậy, đưa nước đến bên miệng anh.



Tiêu Lăng Phong vẫn luôn im lặng, mấy tiếng vừa qua, với anh mà nói nó giống như phải trải qua mấy thế kỷ. Trong lòng buồn bực muốn nổ tung, thì ra trong lòng lại muốn khóc đến vậy.



“Lăng Phong, cậu đã xảy ra chuyện gì?” Theo giọng nói lo lắng vang lên, cánh cửa xuất hiện một bóng người vội vã bước vào. “Nhãi ranh nhà cậu là thằng ngu hả? Sao cậu lại đi ngược chiều?”



Đối mặt với chỉ trích của bạn tốt, Tiêu Lăng Phong mỉm cười. “Hạo Thần, thì ra, tôi chỉ có mình cậu.”



“…” Bùi Hạo Thần đang tức cành hông, nghe mấy lời nói kỳ lạ của anh thì tức giận xem thường. “Cậu cút đi cho tôi!” Nói cứ như bị gay không bằng.



“Tôi xảy ra chuyện lâu như vậy nhưng cậu là người đầu tiên đến thăm tôi đấy!”



“Lăng Phong, cậu sao vậy?” Bùi Hạo Thần nhìn Tiêu Lăng Phong. Kiểu nói chuyện như thế này, hoàn toàn không phải là cách nói của Tiêu Lăng Phong.
“Thư ký Trình, không biết có tiện làm phiền cô vài phút được không?”



“Có chuyện gì anh cứ nói, không cần khách khí như vậy!” Diệu Tinh đứng dậy, vốn cũng không thường qua lại, nhưng trong công ty, anh ta vẫn giúp cô không ít.



“Tổng giám đốc xảy ra tai nạn xe!”



Diệu Tinh thoáng sững sờ, nhưng sau đó lại cảm thấy khó hiểu mà ngẩng đầu lên. “Vậy thì sao?” Giờ sao đây? Tiêu Lăng Phong nghi ngờ cô sao? Thật buồn cười.



Không ngờ thái độ Diệu Tinh lại lạnh nhạt như thế, Joe có chút kinh ngạc.



“Cô không đi thăm anh ấy một lát sao?” Ngoài miệng thì Tiêu Lăng Phong không nói gì, nhưng trong lòng chắc là rất mong Diệu Tinh đến gặp mình, đi theo Tiêu Lăng Phong bao lâu nay, tâm của anh ấy, anh có thể hiểu được.



“Nhưng tôi cảm thấy chuyện này không liên quan đến tôi!” Diệu Tinh xoay mặt sang một bên. Tại sao cô phải quan tâm đến người đã dùng trăm phương ngàn kế để tổn thương mình, trừ phi là cô điên rồi.



“Nhưng… Diệu Tinh, cô hoàn toàn không muốn biết tình trạng của tổng giám đốc sao?”



“Anh ta xảy ra chuyện, anh nên đến phòng bệnh của Đường Nhã Đình, Joe, tôi vả tổng giám đốc Tiêu của anh không có thân thiết như anh nghĩ đâu, cho nên, anh đi nhầm cửa rồi…”