Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 122 : Cái chết đến gần (1)

Ngày đăng: 08:45 19/04/20


Editor: ViVu



Mưa rơi ào ào, sấm chớp vang rền, bóng tối bao phủ cả thành phố T.



Trong ngôi biệt thự sang trọng, yên tĩnh không một chút sức sống, ngoại trừ các âm thanh ngoài cửa sổ, ở nơi này tất cả mọi thứ đều như không tồn tại.



“Thiếu chủ, thời gian không còn sớm, cậu nên nghỉ ngơi đi!”



“Có tìm được Diệu Tinh hay không?”



“Đã phái người ra ngoài tìm, cậu đừng lo lắng!” Người đàn ông khẽ lau trán.



Đừng lo lắng? Sao có thể không lo lắng, đám người này đều là những kẻ điên cuồng, liều mạng. Từ từ siết chặt nắm tay, anh xoay người lại. “Huy động thêm nhiều người cho tôi, nếu như hai người bọn họ có chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội các người.” Anh phẫn nộ quát lên một câu.



“Dạ, thiếu chủ, tôi đã hiểu!” Người đàn ông nói xong, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.



Két, một tiếng động nhỏ vang lên, cánh cửa vừa mới đóng lại bị đẩy ra.



“Sở!” Tiếng nói nhỏ nhẹ của Dương Nhược Thi truyền đến, bóng dáng mảnh khảnh cũng xuất hiện. “Sao cả đêm đều ở đây nổi giận vậy?”



“Không có việc gì.” Alex lắc đầu một cái. “Sao em còn chưa ngủ?”



“Có phải anh đang lo lắng cho Diệu Tinh hay không?” Dương Nhược Thi hỏi.



“… Làm sao có thể như thế được!” Alex khẽ cười, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô. “Đi ngủ đi!”




“Không phải tôi đã nói anh không được nói chuyện rồi sao!” Diệu Tinh hét lớn.



“Chuyện của Đường Cát Nguyên. Thật sự không phải như vậy!” Tiêu Lăng Phong nắm chặt lấy tay cô. “Xem như nể tình tôi sắp chết, tin tưởng tôi một lần thôi.”



“Tiêu Lăng Phong, đến lúc nào rồi mà anh còn nói những chuyện này!”



“Không phải em rất thích nói: ‘Chưa từng làm, thì có đánh chết cũng không thừa nhận’ sao? Diệu Tinh, tôi cũng vậy!” Anh nói xong, ho nhẹ một tiếng. “Diệu Tinh, chuyện này, em nhất định phải tin tôi!”



“Tôi cầu xin anh, chuyện đã qua rồi, nhắc lại thì có ý nghĩa gì khác sao? Anh đừng nói chuyện nữa, có được không!” Cô gấp đến mức quát lên. “Đừng nói nữa!” Bàn tay nhỏ bé của Diệu Tinh không biết làm sao đành che miệng Tiêu Lăng Phong lại.



“Đương nhiên là có ý nghĩa!” Tiêu Lăng Phong nói. “Diệu Tinh, tôi không cầu xin em tha thứ cho tôi,… tôi biết, quá nhiều tổn thương đến vậy, không phải chỉ cần một câu xin lỗi là có thể đền tội, nhưng mà… Tôi muốn nói, tôi hối hận!” Hối hận vì đã làm tổn thương em, một người không có tội tình gì. “Diệu Tinh, tôi thật sự rất hối hận…”



“Anh hối hận thì có tác dụng gì hả!” Diệu Tinh khóc hét lên. “Tôi nói anh đừng nói nữa. Anh tiết kiệm chút hơi sức đi, có được không hả! Tiêu Lăng Phong, anh chắc chắn mình sẽ chết sao?” Cô nâng gương mặt lạnh lẽo của Tiêu Lăng Phong lên. “Người hay đi gieo họa như anh, thường sống rất lâu đấy!”



Hừ!!! Tiêu Lăng Phong bật cười, ảnh hưởng đến vết thương trên người. Anh hít sâu một hơi. “Diệu Tinh, em đang an ủi tôi hay mắng tôi vậy? Trước đây sao không phát hiện em đáng yêu đến vậy chứ!” Anh nói xong, cô gắng nâng tay lên, kéo Diệu Tinh vào trong ngực. “Diệu Tinh, tôi lạnh!” Anh khẽ nói.



“Tiêu Lăng Phong!” Diệu Tinh cảm thấy mình nóng đến kinh người. “Anh sao rồi, đừng làm tôi sợ.” Cô hốt hoảng vùng dậy.



“Đừng động đậy!” Tiêu Lăng Phong vội siết chặt tay. “Chẳng qua là tôi thấy hơi lạnh thôi!” Tiêu Lăng Phong nói nhỏ. “Diệu Tinh, khi còn bé, mỗi khi tôi lạnh. Tôi luôn hy vọng, có ai đó sẽ ôm tôi như thế này!” Anh thì thầm. “Thì ra, thật sự rất ấm áp!”



Nước mắt Diệu Tinh nhanh chóng lăn xuống. Cô từ từ đưa tay ra, ôm lấy Tiêu Lăng Phong.



Tiêu Lăng Phong chậm rãi mở mắt, nhưng trong mắt anh chỉ có bóng đen dày đặc, Diệu Tinh, đây có phải là điều em đã nói hay không, dù có chết cũng muốn bảo vệ thật tốt một người nào đó…