Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 124 : Dám làm thì phải có gan chịu
Ngày đăng: 08:45 19/04/20
Editor: ViVu
Ngoài cửa sổ, tiếng sấm vang rung trời. Tiếng xe cứu thương gào thét xuyên thủng thành phố T, cảnh sát cũng phá lệ hành động giữa đêm mưa. Đêm nay, nhất định không phải là một đêm yên bình. Xe cảnh sát chạy đến bệnh viện rồi lại chạy đi, ngay cả bệnh viện đáng lẽ phải tĩnh lặng lúc đêm khuya cũng bị bao vây chật như nêm cối.
Vết máu đỏ tươi chảy tràn lan, từ hành lang, kéo dài mãi cho đến tận phòng cấp cứu… Dưới ánh đèn trắng sáng, màu máu đỏ tươi trở nên vô cùng chói mắt…
Trên hành lang có rất nhiều người, sắc mặt của mỗi người đều rất nặng nề. Chuyện Dạ Khuynh còn chưa kịp giải quyết, Tiêu Lăng Phong đã gặp phải chuyện thế này.
“Hay là ngài về nghỉ ngơi trước đi! Tổng giám đốc ra ngoài, tôi sẽ thông báo với ngài ngay lập tức!” Cả người Joe đầy máu, đỡ lấy Tiêu Thiên Trì, trong đôi mắt già nua của ông, tràn đầy vẻ lo lắng. “Ngài yên tâm đi! Nhất định Tổng giám đốc sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Tôi không sao, không có việc gì cả!” Tiêu Thiên Trì lắc đầu, “Tôi phải chờ Lăng Phong, chờ nó ra ngoài.” Ông lẩm bẩm.
“Ông nội, ông vẫn nên về trước đi!” Bùi Hạo Thần đỡ Tiêu Thiên Trì ngồi xuống. “Lăng Phong không sao đâu.” Anh ta nói xong, đưa mắt nhìn Joe, đã trễ thế này, làm sao anh ta lại biết Tiêu Lăng Phong xảy ra chuyện, làm sao anh ta lại xuất hiện kịp thời ở nơi xảy ra chuyện.
Hình như cảm thấy được ánh mắt của Bùi Hạo Thần, Joe quay đầu lại. “Thần thiếu, cậu có chuyện gì sao?”
Bùi Hạo Thần không nói gì, khẽ lắc đầu một cái. Anh đừng để tôi điều tra ra chuyện này có liên quan đến anh! Anh âm thầm siết chặt quả đấm.
Cảnh sát trưởng mới được nhậm chức, vội đến mức đầu đầy mồ hôi, tại sao lại vừa được điều động đến đây đã gặp ngay chuyện liên quan đến nhà họ Tiêu vậy chứ, vốn chuyện của Dạ Khuynh cũng đã đủ chấn động rồi, lần này, mọi người lại càng chú ý đến nhà họ Tiêu. Sự tình thật khó giải quyết mà…
Trong phòng bệnh, Diệu Tinh đã thay đồng phục bệnh nhân, trên người không còn vết máu, xem ra cô cũng không có thê thảm, chẳng qua, lúc này gương mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt đến dọa người.
“Bác sĩ, sao cô ấy còn hôn mê!” Mộ Sở hỏi.
“Cô ấy bị kinh sợ. Hiện tại thuốc vẫn chưa hết tác dụng, cô ấy cũng không thể tỉnh lại nhanh như vậy, nhưng có thể yên tâm. Cô ấy không có việc gì!” Bác sĩ nói xong thì đi ra ngoải. Thật sự là quá khoa trương, hiện tại những người này lại dám ngang nhiên đả thương người…
Mộ Sờ nắm chặt quyền, nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, vẻ mặt của anh càng lúc càng lạnh. Thật to gan, Triệu Chí Viễn, xem ra ông không coi tôi ra gì. Có lẽ, lần trước tôi không nên bỏ qua cho ông. Tôi bảo đảm, chẳng mấy chốc ông sẽ biến mất thôi.
Rắc Rắc… Ly thủy tinh trong tay Mộ Sở cứ thế mà vỡ nát, mảnh thủy tinh vụn đâm vào lòng bàn tay. Máu chảy xuống theo từng kẽ tay, nhưng nhìn thế nào cũng giống như anh ta không hề phát hiện điều đó, chỉ có ánh mắt, càng lúc càng lạnh…
Diệu Tinh, tại sao em lại đi cùng Tiêu Lăng Phong, không phải em đã nói, chuyện của anh ta, không liên quan đến em sao? Diệu Tinh, trên người em ngoại trừ những vết thương ngoài da, không còn vết thương nào khác, điều này có phải là kết quả của việc Tiêu Lăng Phong liều chết bảo vệ em. Là loại sức mạnh nào để có thể làm cho một người đà ông bất chấp tất cả…
Từ từ đi đến bên giường. Đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Diệu Tinh, vén lại những sợi tóc tán loạn.
“Diệu Tinh, đừng để tôi thất vọng, thật sự đừng làm thế…”
Cạch! Tiếng mở cửa vang lên, một bóng người nhanh chóng bước vào. “Thiếu chủ!” Anh ta cúi đầu gọi một tiếng, sau đó nói gì đó bên tai Mộ Sở. Chỉ thấy, môi Mộ Sở càng lúc càng mím chặt, ánh sáng giá lạnh trong đôi mắt càng lúc càng mãnh liệt hơn. Được, anh đã dám làm, vậy thì phải có gan chịu…