Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 135 : Bóng người quen thuộc (1)
Ngày đăng: 08:45 19/04/20
Diệu Tinh hoàn toàn thật sự quên cả suy nghĩ. Tiêu Lăng Phong vậy mà lại thay cô đỡ một tát này.
Thấy mình không thể đánh được Diệu Tinh, Hoàng phu nhân có vẻ càng thêm tức giận.
"Hoàng phu nhân, chúng tôi thật lòng tới nói lời xin lỗi. Ngài không chấp nhận coi như xong. Tại sao lại có thể ra tay như vậy." Joe lạnh lùng chất vấn.
"Tôi chính là thích ra tay như vậy đấy, như thế nào?" Người phụ nữ đứng chống nạnh hét lên: [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),"Tôi đây muốn đánh người đấy. Lần này chưa thể đánh được cô ta, tôi còn muốn đánh thêm nữa!" Bà ta nói xong, một lần nữa cánh tay lại quờ tới nơi. Joe liền đưa tay nắm lấy cổ tay của người phụ nữ kia kéo lại.
"Đây chính là cách hành xử đã được dạy dỗ của một ngài quý phu nhân sao?" Trong mắt Joe thoáng qua một ánh sáng lạnh lẽo. Hoàng phu nhân bị dọa cho sợ, lập tức run rẩy một hồi.
Tiêu Lăng Phong xoa xoa nơi mặt bị đánh.
"Chờ chuyện có kết quả, Dieenndkdan/leeequhydonnn,tôi sẽ tới cửa gặp lại. Tổng giám đốc Hoàng, không quấy rầy sự nghỉ ngơi của ông nữa." Tiêu Lăng Phong nói xong, dắt Diệu Tinh đi ra ngoài.
"Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại làm như vậy?" Nhìn gương mặt của Tiêu Lăng Phong sưng lên Diệu Tinh run run rẩy rẩy khẽ hỏi."Làm sao mà anh lại có thể đần như vậy chứ! Anh tránh ra một bên chẳng phải là tốt hơn sao."
"Ai bảo em đi theo tôi chứ!" Tiêu Lăng Phong hỏi. Né tránh ư? Đánh người không được, như vậy bà ta sẽ còn phát điên hơn nữa.
"Tôi… "
"Tổng giám đốc, thiết nghĩ thư ký Trình đang muốn giúp một tay đấy ạ." Thấy Tiêu Lăng Phong nổi giận, Joe nói đỡ cho cô một câu.
Diệu Tinh cúi đầu. Có lẽ cô thật sự không nên theo anh tới. Tiêu Lăng Phong xoa xoa gương mặt, di◕ễn♠đà‿n♠lê♡♠q◕uý♠đôn đi thôi, tới công ty.
"Chết rồi sao?" Anh ngẩng đầu lên.
"Cũng bởi vì sự đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau ở trong nội bộ, cho nên sau đó mới nổi lên xung đột. Ba người chết một người bị thương. Mà người thương kia, ngày hôm trước tuy đã được cấp cứu, nhưng do thiếu hiệu quả nên đã tử vong. Nhưng mà cũng đã có thể xác định, trong chuyện này là đã có liên lạc với Triệu Chí Viễn. Hiện tại cảnh sát cũng đang chờ anh xuất viện, sau đó sẽ tiến hành điều tra."
"Sao lại có thể manh động như vậy được chứ." Tiêu Lăng Phong nhìn lấy tập tài liệu riêng trong tay. Theo lý mà nói, hiện tại đều không có chứng cớ trực tiếp về những gì mà Triệu Chí Viễn đã từng làm. Mặc dù khẩu súng có dấu riêng, mặc dù là cố ý giết người. Nhưng mà cũng chưa chắc tất cả đều bị tử hình, nhưng bây giờ thì toàn bộ đều đã chết hết như vậy rồi thì sao đây? Anh nghi ngờ, trước sau anh cũng cảm thấy, tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều có liên quan đến nhau." Tốt lắm, cậu tranh thủ đi làm việc đi. Tìm được người tài xế kia, nhất định phải nói cho tôi biết." Tiêu Lăng Phong phiền não ngửa người ra ở trên ghế. Là ai nói, vấn đề mà dùng tiền có thể giải quyết được thì cũng không phải là vấn đề gì lớn. Mẹ kiếp, nếu như đến khi cần phải dùng một khoản tiền với số lượng rất lớn, xem hắn ta còn nói được như vậy không?
Khoản tiền bồi thường, tiền chữa bệnh cho người bệnh, tất cả tập trung vào một chỗ, Tiêu Lăng Phong nhức đầu xoa xoa hai bên thái dương. Đừng có để cho anh biết được có người nào đã giở trò quỷ ở sau lưng anh.
Ở bệnh viện đã quá lâu, nên mọi công việc của công ty ùn ứ lại thành đống, có lẽ tài liệu chồng chất chắc cũng sắp thành núi rồi. Vì vậy anh bận rộn luôn tay, cho tới khi anh xong việc thì đêm đã khuya. Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh mệt mỏi, tựa người vào trên tường thang máy, nhắm mắt dưỡng thần ngủ gật. Anh và Joe nhìn nhau cười một tiếng. Đột nhiên trong lòng Tiêu Lăng Phong nổi lên ý định muốn đùa giỡn
"Này. Trình Diệu Tinh!" Anh thình lình đập vào bả vai Diệu Tinh một cái.
"A." Diệu Tinh bị dọa cho sợ đến bật kêu to lên một tiếng. Tiêu Lăng Phong và Joe cùng bật cười lên thành tiếng.
Đinh. Cửa thang máy mở ra. Tiếng cười truyền đi xa xa.
"Tiêu Lăng Phong, anh…anh đúng là bị bệnh thần kinh." Diệu Tinh thở phì phò nhìn chằm chằm hai người đàn ông lúc này đều đang cười đến đắc ý.
"Cái này chính là nguyên nhân mà cô không tìm đến tôi phải không?" Một giọng nói ai oán đột nhiên vang lên dọa Diệu Tinh giật mình. Một bóng dáng chợt lóe lên, càng làm cho Diệu Tinh thét lên thành tiếng chói tai, ngay cả Joe là một người luôn luôn tĩnh táo hô hấp cũng phải ngừng một nhịp.
Một bóng người mặc bộ quần áo màu đen không phù hợp với người, còn có đầu tóc rối bời, nổi bật ở giữa những sợi tóc kia là một gương mặt trắng bệch gần như không có một chút huyết sắc nào.