Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 146 : Chuyện tôi muốn làm, nào có là gì (2)
Ngày đăng: 08:45 19/04/20
"Sao vậy?" Tiêu Lăng Phong cười."Chẳng qua là tôi mua một vài món đồ cho em, không phải là tôi đã làm cho em cảm động đấy chứ..." Anh nhìn Diệu Tinh, ý cười tràn ngập trong ánh mắt hỏi lại cô.
"Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh hét lên một tiếng tiến lên phía trước. Nụ cười lập tức cứng lại ở trên khóe miệng Tiêu Lăng Phong.
"Làm sao anh có thể tàn nhẫn như vậy. Đó là một mạng ng mà! Tại sao anh có thể nói về chuyện đó nhẹ nhõm như vậy chứ. Làm sao anh có thể mang tánh mạng con người ra để nói giỡn!" Giọng nói của cô run rẩy, trong mắt đã ngập tràn hơi nước.
Tiêu Lăng Phong hoàn toàn không hiểu Diệu Tinh đang nói cái gì. Cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra. Joe nói, cô vừa nhận điện thoại một cái liền chạy đi, chẳng lẽ là...
"Diệu Tinh, em làm sao vậy?" Tiêu Lăng Phong hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì sao? Hay là... Ba ba của em..." Tiêu Lăng Phong có một chút lo lắng.
"Anh đừng có nói gì về chuyện của ba ba tôi!" Diệu Tinh kích động kêu lên. Cô đẩy Tiêu Lăng Phong ra, cự tuyệt việc anh tiến đến gần cô.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn bộ dạng Diệu Tinh nước mắt lưng tròng, tim của anh đau nhói lên từng trận, bàn tay từ từ giơ lên, định lau nước mắt đang đọng trên khóe mắt Diệu Tinh.
"Anh hại chết Mộ thần còn chưa đủ sao?" Diệu Tinh nói xong, nước mắt rớt xuống."Hiện tại anh còn muốn hại chết cả Alex!" Diệu Tinh kích động kêu lên. Hình ảnh Alex với bộ dáng thê thảm vẫn một mực thấp thoáng hiện ra trước mắt cô. Thân thể của Diệu Tinh run rẩy. Gương mặt của Mộ thần và Alex như đan vào nhau thành một người ở trong đầu một cô. Hình ảnh Mộ Thần chết đi như thế nào cũng chầm chậm hiện ra rõ ràng. Cô đè ép lên ngực, thật là đau, đau không cách nào thở nổi, nơi này giống như sắp nổ tung lên vậy…
Cánh tay Tiêu Lăng Phong đang đưa lên chợt cứng đờ. Sau đó từ từ thả xuống. Dáng vẻ thống khổ Diệu Tinh của giống như một bàn tay vô hình, nắm thật chặt tim của anh, lôi kéo ra nhiều phương hướng khác nhau. Diệu Tinh. Tại sao mỗi lần nhắc tới Mộ Thần em đều cũng thống khổ như vậy? Vì sao?
"Tiêu Lăng Phong, đến cùng anh có phải là người hay không vậy!" Diệu Tinh lớn tiếng kê lên, giọng nói gần như đã khản đặc: "Chẳng lẽ anh không có lấy một chút áy náy xấu hổ nào hay sao?"
"Tại sao tôi lại phải áy náy xấu hổ kia chứ!" Tiêu Lăng Phong giận đến nổi điên. Giờ phút này, anh đã không biết mình đang nói cái gì nữa rồi. Chỉ cảm thấy trong ngực đau quá. Diệu Tinh hoài nghi, ánh mắt phẫn hận, thực sự giống như dao găm. Cứng rắn khoét cắt ở trong lòng của anh."Trình Diệu Tinh, tôi thật sự chịu đủ rồi đấy! Tôi cũng thật hối hận, tại sao lại không trực tiếp giết chết hắn đi!"
"Khốn kiếp!" Diệu Tinh gào thét, dùng sức tát cho Tiêu Lăng Phong một cái thật mạnh.
Chát! Một âm thanh chát chúa vang lên đủ để phá tan tất cả bình tĩnh của mọi người. Lòng bàn tay Diệu Tinh tê dại. Nỗi đau đớn lập tức lan tràn khắp trong lòng cô. Mình... vừa rồi mình đã làm cái gì vậy...
Tiêu Lăng Phong bị cái tát mạnh mẽ giáng xuóng nghiêng mặt đi. Một lúc lâu, anh mới quay mặt lại. Cả cõi lòng anh cảm thấy vô cùng đau đớn, nỗi đau đó cứ từng chút một,... Từ từ lan rộng ra khắp toàn thân...
"Trình Diệu Tinh, em lại có thể vì hắn mà động thủ với tôi sao?" Tiêu Lăng Phong hung hăng cắn răng nghiến lợi. Vẻ mặt anh lúc này thật giống như hận không thể xé nát Diệu Tinh ra, nuốt vào trong bụng mình.
Diệu Tinh hoảng sợ sau lùi lại sau một bước. Một tát này, đánh xuống anh, cô cũng hối hận, nhìn đôi con ngươi đã đỏ rực của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh theo bản năng liền lui về phía sau.
"Trình Diệu Tinh. Có phải là tôi đã dễ dàng tha thứ cho em quá nhiều hay không?" Tiêu Lăng Phong cắn răng."Tôi cảnh cáo em lần thứ nhất, Trình Diệu Tinh, em còn dám càn rỡ ở trước mặt tôi. Tôi liền phế bỏ hắn!" Tiêu Lăng Phong hung hăng cắn răng, trong con ngươi hiện rõ lên vẻ âm hiểm tàn độc...