Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 153 : Sự chua xót tràn ngập trong lòng

Ngày đăng: 08:45 19/04/20


Diệu Tinh chậm rãi đi tới bên cạnh Tiêu Lăng Phong, Mộ Sở định tiến lên, nhưng bị Lãnh Liệt ngăn lại.



"Ngài làm như vậy, sớm muộn gì sẽ làm Diệu Tinh bị tổn thương đó!" Lãnh Liệt đè nén lại giọng nói của mình, nhưng vẫn mang vẻ đặc biệt nghiêm túc.



"Liệt, đây không phải là vấn đề cậu cần quan tâm." Mộ Sở nói xong rút cánh tay của mình ra khỏi tay Lãnh Liệt.



"Tôi đã nói rồi, nếu như anh còn tiếp tục làm hại tới người tới vô tội, bất kể thế nào ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n tôi cũng sẽ không ngồi đó nhìn. Tôi sẽ không nói chơi đâu!" Lãnh Liệt nhìn Mộ Sở. "Ngài có biết không? Đứa trẻ kia, xương sườn bị gãy đã đâm vào gan, làm tổn thương gan." Lãnh Liệt nói xong, tay nắm quả đấm thật chặc, trong mắt lóe lên ánh nhìn đầy phẫn hận. "Mặc dù khi tôi nhận nhiệm vụ của tổ chức đi ám sát cả nhà người khác, tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy nghề nghiệp cùng thân phận của mình độc ác đến như vậy."



Trái tim của Mộ Sở hơi bị kéo căng ra đau nhức.



"A Sở, hôm nay tôi dùng thân phận bạn bè đã từng cùng nhau vào sanh ra tử nhắc nhở anh một câu, hết thảy mọi việc làm đều nên có chừng mực thôi..."



Thật lâu sau Mộ Sở cũng không biết nên nói gì. Anh chỉ nghĩ tới đây gây chuyện để mang đến phiền phức cho Tiêu Lăng Phong, nhưng trong quá trình thực hiện lại coi thường những chuyện đột ngột xảy ra. Ngón tay nắm lại thật chặt tay, hồi lâu cũng không có cách nào buông lỏng ra...



Ngón tay của Diệu Tinh lại vân vê vạt áo. Cô cúi đầu vẻ bất an, không dám ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong, phảng phất mình như mình đã làm sai điều gì đó vậy.



"Anh có khỏe không?" Giọng của Diệu Tinh rất thấp, nhưng mà Tiêu Lăng Phong vẫn nghe rất rõ. Anh từ từ quay mặt lại, nhìn Diệu Tinh.



"Em quan tâm đến điều này sao?" Anh hỏi. Trong giọng nói mang theo một chút tức giận, chua xót lẫn uất ức. Đã lâu như vậy, lúc này cô mới nhớ tới việc hỏi thăm anh một câu.



"Tôi..." Diệu Tinh cứng họng."Hừ! Tôi chính là chỉ khách khí hỏi thăm anh một câu, không trả lời thì thôi." Nói xong Diệu Tinh xoay người lại định đi. Cô đã phải cố gắng rất lớn mới có đủ dũng khí tiến lên để hỏi anh. Nhưng mà anh còn làm khó cô như vậy!
"Trình Diệu Tinh!" Mộ Sở nổi giận. Nụ cười của Diệu Tinh cứng ngắc lại ở khóe miệng."Anh không phải là một đứa trẻ con. Anh là một người đàn ông, em có hiểu không?"



Trong đại sảnh lúc này đầy người đến người đi, Diệu Tinh bị vấn đề này làm cho có chút lúng túng.



"Alex, anh..."



“Trình Diệu Tinh, anh nói lại cho em nghe một lần nữa, anh yêu em, anh nghĩ muốn cùng với em! Em đã nghe rõ chưa?"



"Alex. Anh đừng như vậy." Diệu Tinh có chút bất đắc dĩ.



"Hừ!" Alex cười khổ một tiếng."Được rồi, anh sẽ không như vậy, không như vậy." Anh nói xong, xoay người xoải bước rời đi.



Mộ Sở thở phì phò nhìn Diệu Tinh. Xoay người xoải bước đi tới thang máy. Mới vừa rồi, ở góc độ của mình, anh có thể nhìn thấy rất rõ từng hành động của Tiêu Lăng Phong và Diệu Tinh." Trình Diệu Tinh, xem ra là cô đã yêu Tiêu Lăng Phong rồi, chỉ sợ chính bản thân mình cũng chưa biết mà thôi!" Xoay người lại, Mộ Sở nhìn tới nơi Diệu Tinh đang đứng. Ngón tay từ từ siết chặt.



Tiêu Lăng Phong, tao sẽ không để cho mày được như ý nguyện! Mặc dù  người Trình Diệu Tinh lựa chọn là không phải là tao, nhưng tao cũng sẽ không cho phép cô ấy ở cùng với mày. Tao bất chấp bối cảnh nhà họ Tiêu của mày là gì, Tiêu Lăng Phong, cho dù có phải đồng quy vu tận, tao cũng sẽ không để cho mày được sống cuộc sống yên ổn bình an...



Trong phòng bệnh. Diệu Tinh vẫn không lên tiếng. Cô biết hành động của mình đã làm tổn thương đến Mộ Sở, nhưng mà muốn cô phải nói xin lỗi, thì cô lại không biết phải nói ra miệng câu nói như thế nào.



Alex nằm ở trên giường bệnh. Ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, nơi đáy mắt tràn ngập vẻ lạnh nhạt...