Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 163 : Ở trong lòng em, tôi thật sự là loại người không thể chịu nổi sao?

Ngày đăng: 08:45 19/04/20


Dạ Khuynh Thành.



Tiêu Lăng Phong mệt mỏi đứng lên. Làm việc cả đêm, toàn thân anh cũng đau đến giống như là sắp bị rã rời ra vậy.



"Tổng Giám đốc, ngài vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi." Lãnh Liệt bưng cà phê đi tới.



Tiêu Lăng Phong nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người trợ lý, anh nhớ tới lời của Bùi Hạo Thần.



"Tinh thần của cậu không tốt sao, thế nào, tối hôm qua đi chơi rồi hả?" Tiêu Lăng Phong hỏi vẻ không chút quan tâm. Trong lòng của anh thật tâm hi vọng chuyện này không có quan hệ gì đến Joe! Dù sao làm việc với nhau ba năm, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Joe thực sự đã giúp đỡ cho anh rất nhiều, ngay cả có lúc đôi khi không thua gì Bùi Hạo Thần cùng Phương Uyển Kiệt.



Động tác trong tay Lãnh Liệt thoáng cứng lại một chút, ngày hôm qua khi anh vừa định sắp ra tay thì đã nhìn thấy Tiêu Lăng Phong đi vào quầy rượu, chẳng lẽ Tiêu Lăng Phong cũng đã nhìn thấy anh? "Ừ, áp lực trong lòng tôi hơi lớn, nên đi ra ngoài uống một chén."



"Vậy à!" Tiêu Lăng Phong gật đầu."Diệu Tinh đã tỉnh chưa."



"Đã mời tiểu thư Ti Khiết tới kiểm tra, không có việc gì, chỉ là bị kinh hãi một chút, uống rượu hơi nhiều." Anh an ủi Tiêu Lăng Phong, sau đó suy nghĩ một chút."Chúng ta làm việc với nhau cũng đã ba năm rồi." Lãnh Liệt trần thuật. "Anh là một cấp trên đáng kính, cũng là người bạn đáng để liều lĩnh!" Lãnh Liệt nói xong, cũng không nói thêm những lời nói gì khác nữa, anh mở cửa đi ra ngoài. Thật ra thì đã từ lâu rồi, khi Tiêu Lăng Phong và Diệu Tinh bị tập kích thì anh biết, Tiêu Lăng Phong đã bắt đầu hoài nghi đối với thân phận của anh rồi! Lần này, chuyện ra tay cứu Thiếu chủ và Diệu Tinh, rất có thể đã làm lộ ra thân phận của anh. Anh ngẩng đầu lên nhìn một chút, sợ rằng, thời gian bọn họ có thể cộng sự với nhau đã không còn được bao lâu nữa rồi!



Tiêu Lăng Phong nhìn ra cửa thật lâu. Joe nói như vậy là có ý gì.



Trong phòng ngủ xa hoa, Diệu Tinh từ từ mở mắt. Đầu đau quá! Giống như muốn nứt ra vậy. Xoa bóp huyệt thái dương, Diệu Tinh ngồi dậy. Những Ký ức vụn vặt ở trong quán rượu đêm qua từ từ hiện về rõ ràng.



"Cô bé, tối nay đi theo anh nhé, như thế nào..."




"Trong miệng của tôi vẫn còn giữ nước miếng của người khác, anh không phải vẫn luôn chê bẩn đó sao?" Diệu Tinh giễu cợt nhìn Tiêu Lăng Phong."Hiện tại ngay cả trên người của tôi cũng có mùi vị của người khác. Tiêu Lăng Phong, anh bây giờ lại tuyệt không để ý đến việc trên người của tôi vẫn còn có mùi vị của người khác hay sao?"



"Tôi ngại bẩn, nhưng mà so với ghê tởm, tôi cảm thấy cần hơn là để cho thân thể của mình càng thêm hỏng bét." Tiêu Lăng Phong cúi đầu chậm rãi ấn một nụ hôn ở trên gương mặt Diệu Tinh. "Huống chi... Mặc dù em có không chịu nổi hơn nữa, thì cũng còn có chấp hơn những người phụ nữ bên ngoài khác."



"Anh nói năng cái kiểu gì mà mịt mờ như vậy thế?" Diệu Tinh cố nén  lại nước mắt, cười hỏi."Chẳng qua là, anh đã sai lầm rồi, so ra tôi còn kém hơn những người đó, lúc đầu bọn họ dám làm dám chịu, mà tôi, đúng như lời anh đã nói, đã là một kỹ nữ rồi lại còn muốn lập đền thờ."



Tay của Tiêu Lăng Phong nắm thật chặc lấy tấm đệm giường. "Tốt lắm!" Anh cười. "Nếu như bản thân đã biết nói ra như vậy, thì em cũng nên có thái độ như thế nào đi." Nói đến mấy chữ cuối cùng, Tiêu Lăng Phong gần như là gầm gừ nói ra ngoài,



Anh rút chiếc thắt lưng của mình ra. Chát! Khi chiếc dây thắt lưng được rút ra một cái, thì trùng hợp quật luôn xuống ở trên bụng Diệu Tinh. "Á!" Diệu Tinh kêu lên một tiếng thê thảm, bén nhọn. Đau đớn làm cho sắc mặt của cô trắng bệch ra, đôi môi mím lại với nhau thật chặt, mồ hôi đọng lại trên trán, từ từ chảy vào trong giữa mái tóc của cô.



Sống lưng Tiêu Lăng Phong cứng đờ. Anh nhìn làn da trắng muốt của Diệu Tinh trở nên đỏ rực một khoảng. Ngay chính giữa khoảng đỏ rực nơi đó còn có chút bị sưng lên. Bàn tay nhỏ bé của Diệu Tinh nắm lấy ga trải giường thật chặt... 



"Diệu Tinh…" Trong lòng Tiêu Lăng Phong đau nhói một hồi. Anh còn chưa kịp tiếp tục bày tỏ sự áy náy của mình, thì từ khóe môi của Diệu Tinh tràn ra một nụ cười giễu cợt: "Tiêu Lăng Phong, thì ra là, anh và vị nhạc phụ của anh cùng một dạng háo sắc như nhau!"



"..." Tiêu Lăng Phong sửng sốt." Trình Diệu Tinh, em nói gì?" Tiêu Lăng Phong cắn răng.



"Tôi nói anh ghê tởm." Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên. Ngực của cô bởi vì tức giận mà dồn dập phập phồng.



"Tôi ghê tởm?" Tiêu Lăng Phong hỏi, sự áy náy trong đáy mắt từ từ bị sự lạnh lùng lẫn tàn nhẫn thay thế. "Vậy sao? Rất tốt!" Tiêu Lăng Phong gật đầu cười: "Hôm nay tôi liền để cho cô biết, cái gì gọi là ghê tởm, muốn cô nhìn một chút, tôi đây sẽ làm một người mà cô thấy ghê tởm như thế nào, để cho cô lộ ra bản tính dâm đãng của mình như thế nào!" Tiêu Lăng Phong hung hăng nghiến răng. "Cô có tin hay không. Tôi sẽ khiến cho cô phải mở miệng cầu xin tôi, một con người mà cô ghê tởm, hãy muốn cô... Tiêu Lăng Phong cắn răng tuyên thệ.