Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 170 : Bên bờ sụp đổ
Ngày đăng: 08:45 19/04/20
"Em cảm thấy một người bẩn thỉu như em mà xứng với anh trai tôi sao?" Nghe lời Mộ Sở nói ra..., Diệu Tinh từ từ ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn Mộ Sở.
"Tôi biết tôi bẩn thỉu, xin anh không nên hết lần này đến lần khác nhắc nhở tôi như vậy có được không?" Trong giọng nói của Diệu Tinh mang theo một chút nghẹn ngào. "Mộ Thần chính là người con trai tốt đẹp nhất trên cái thế giới này, tôi đã sớm không xứng với anh ấy rồi!" Từ ngày cô đáp ứng yêu cầu của Tiêu Lăng Phong, thì từ ngày đó cô bắt đầu đã thấy mình cũng đã không xứng với Mộ Thần rồi.
"Trình Diệu Tinh, một người phụ nữ không hề biết tự trọng giống như em, @MeBau*[email protected]@ tôi thật sự không biết vì cái gì mà anh trai của tôi lại yêu em như vậy?" Mộ Sở chậm rãi ngồi xổm xuống. "Thậm chí tôi còn hoài nghi, có phải là em thật sự yêu Mộ Thần thật lòng hay không nữa kia!"
"Đủ rồi!" Vẫn đang khóc khẽ run rẩy, đột nhiên Diệu Tinh trở nên kích động đẩy Mộ Sở ra: "Anh làm nhục tôi, hận tôi, tôi đều nghĩ có thể không thèm để ý, nhưng mà tôi không cho phép anh hoài nghi tình cảm của tôi đối với Mộ Thần!"
“Hừ hừ!” Mộ Sở cười nhẹ, giống như đang nghe kể chuyện cười vậy. "Em yêu anh trai tôi vậy mà em vẫn lên giường cùng với Tiêu Lăng Phong! Như em chỉ có thể nói, tình yêu của em quá rẻ mạt rồi!"
Mộ Sở đứng dậy chậm rãi khom lưng đi xuống nâng cái cằm của Diệu Tinh lên: [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), "Về sau chớ có bao giờ nói em yêu anh trai của tôi nữa. Tôi sợ anh ấy sẽ ghê tởm." Mộ Sở nói xong, hất mặt Diệu Tinh ra làm nhục. Gương mặt Diệu Tinh nghiêng đi thật lâu. Rất đau, nhưng cô vẫn không đứng dậy.
Dương Nhược Thi tránh ở một bên, nhìn Mộ Sở rời đi, một nụ cười có chút đắc ý hé mở ở trên bờ môi. Dương Nhược Thi chậm rãi đi tới bên người Diệu Tinh, chiếc khăn tắm choàng trên người chẳng qua chỉ cột lại ở một chỗ. Ở vị trí thật sâu trên cổ vẫn còn dấu vết mờ mờ dưới ánh đèn ở màu trắng, nhìn thấy đặc biệt rõ ràng.
Dương Nhược Thi nhìn dáng vẻ chật vật của Diệu Tinh vẻ đầy châm chọc. Quả nhiên, bất kể Diệu Tinh kia có phải có tình cảm gì đối với Mộ Sở hay không, nhưng một khi nhìn thấy có một người đàn ông giống nhau như đúc với bạn trai của mình, đang ôm ấp người phụ nữ khác, đến cuối cùng thì vẫn không thể đủ sức mà nhúc nhích đi được! Dương Nhược Thi bắt đầu cảm thấy may mắn với cách làm của mình,
Sai người làm dẫn dắt Diệu Tinh đi chứng kiến một màn quyến luyến kia, để cho Mộ Sở nói ra những lời vẫn luôn chất chứa trong lòng như vậy, bước đi này, quả nhiên là không sai! A Sở, em cũng không tin, mọi chuyện đã nói ra toàn bộ như vậy rồi, anh lại vẫn còn có thể tiếp tục cưng chìu cô ta, từ từ yêu cô ta được nữa!
"Trình Diệu Tinh, cô cũng có ngày hôm nay sao?" Dương Nhược Thi nỉ non, kéo thật chặt chiếc khăn tắm lại. Rốt cục cô cũng đã làm cho Diệu Tinh phải nếm trải nỗi thống khổ giống như của cô rồi!
"Phế vật!" Nguyên do cũng bởi vì Diệu Tinh nhìn thấy chuyện như vậy mà Mộ Sở trở nên nổi giận, nhất là khi nghe thấy câu trả lời kia của Quản gia anh càng trở nên tức giận thêm: "Cô đã quan tâm chăm sóc cho khách khứa như thế nào vậy?" Mộ Sở lạnh lùng hỏi, sự tình đã đến mức như vậy, dĩ nhiên là anh có thể nhìn ra, hơn nữa từ trong lời nói, anh cũng không nghe thấy là có người mang Diệu Tinh đi ra khỏi cửa. Hiện tại Diệu Tinh đã đi rồi, vậy mà cô ta là Quản gia cư nhiên lại không hề phát hiện ra.
"Thiếu chủ, rõ ràng là ngài…" Quản gia khẩn trương giải thích, “là Dương tiểu thư nói, Thiếu chủ phân phó, chờ Trình tiểu thư dùng xong bữa ăn tối, liền đưa Trình tiểu thư tới gian phòng kia. Chẳng lẽ…”
"Ta làm sao?" Mộ Sở hỏi: "Thời gian cô ở trong Ám dạ cũng không phải là ngắn ngủi, cô có biết sự trừng phạt đối với làm việc không thuận tiện là cái gì không?" Mộ Sở hỏi, nheo mắt lại quan sát Quản gia ở trước mắt đang run rẩy cả người.
"Thiếu chủ, tiểu thư Nhược Thi nói… nói là ngài đã phân phó!" Quản gia run run rẩy rẩy giải thích. Chuyện này nếu như không giải thích cho rõ ràng, cô thật sự không dám tưởng tượng hậu quả của mình thế nào! Mộ Sở tức giận, không phải bất luận kẻ nào cũng dám thừa nhận sai lầm của mình.
"Nhược Thi?" Mộ Sở nheo cặp mắt lại. Cô ta lại còn dám mang quá trình của mình đẩy tới trên người Nhược Thi.
"Thiếu chủ, xin ngài hãy tin tưởng tôi!"
"Ta không nghe lời giải thích của cô. Ta chỉ để ý đến kết quả của sự việc. Mà kết quả sự việc của cô chính là cô đã làm việc không trôi chảy…, Hãy kéo cô ta ra ngoài cho ta, xử trí theo như quy củ." Mộ Sở lạnh lùng giơ tay nói, rõ ràng anh không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào.
Quản gia cứ như vậy bị kéo ra ngoài. Không có bất kỳ giải thích nào. Ở trong Ám Dạ lâu như vậy, cách thức làm việc của Mộ Sở như thế nào, cô đều rất rõ ràng. Bất quá, những sự dối trá của Dương Nhược Thi kia, bất luận người nào ở đây cũng nhìn thấy rất rõ, thế nhưng Thiếu chủ vẫn luôn luôn khôn khéo kia lại luôn bị bưng bít…
Bùm! Tiếng súng vang lên ở dưới bầu trời đêm. Lúc này, mưa to càng thêm điên cuồng, tiếng sấm càng thêm vang dội. Giống như chuyện tình bết bát hơn vẫn còn đang ở phía sau.