Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 186 : Em chỉ là muốn giúp anh thôi
Ngày đăng: 08:46 19/04/20
Trong biệt thự. Diệu Tinh luống cuống tay chân giúp Tiêu Lăng Phong xử lý vết thương. Nhìn vết thương thật sâu trong lòng bàn tay của anh, cô thật sự không sao khống chế được nước mắt từ trong mắt cứ chảy ra.
"Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh ngẩng đầu lên."Từ nay về sau anh không nên như vậy nữa có được hay không? Anh có biết như vậy là rất nguy hiểm hay không?"
"Vậy còn em thì sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi: "Chẳng phải là em cũng đã liều lĩnh bảo vệ cho anh đó sao? Khi đó ở trong lòng em nghĩ muốn cái gì? Đó là phản xạ của loại phản ứng có điều kiện chăng?"
"!" Diệu Tinh thoáng lặng người đi. Cô thực sự không hề nghĩ đến thứ gì cả, chỉ biết là, trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông kia xông lại, cô trước phải bảo vệ cho Tiêu Lăng Phong, không muốn anh phải bị một chút thương tổn
"Em rõ ràng là đã hành động vì anh như vậy! Diệu Tinh, muốn em thừa nhận điều đó thật sự có khó khăn đến như vậy hay sao?" @MeBau*[email protected]@ Tiêu Lăng Phong nâng gương mặt của Diệu Tinh: "Em hãy dũng cảm đối diện đối với cảm giác trong lòng mình đi, có được hay không?"
Nhìn sự dịu dàng trong mắt Tiêu Lăng Phong đan xen cùng với vẻ mặt bất đắc dĩ của anh, Diệu Tinh mím môi lại, giống như là một đứa bé bị uất ức gì điều đó vậy.
"Về sau gặp phải những chuyện như vậy, em không nên làm như vậy, có được hay không? Diệu Tinh, anh không muốn em phải chịu bất cứ một chút thương tổn nào!" Nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong thâm tình nói: "Diệu Tinh, anh yêu em!" Không chỉ một lần anh đã sạt qua vai của Tử Thần, anh không muốn ở bỏ qua cơ hội lần này, nếu như anh bỏ lỡ…Anh thật không biết mình còn có cơ hội để nói ra nữa hay không.
Diệu Tinh hoàn toàn sửng sốt, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, cô vẫn còn chưa tỉnh lại từ trong cơn khiếp sợ vừa mới rồi, lại bị những lời nói cả kinh này của Tiêu Lăng Phong làm cho nói không ra lời.
"Em cũng thử yêu anh, có được hay không?" Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng hỏi, chậm rãi hôn lên ánh mắt của Diệu Tinh, từng chút từng chút đi theo những giọt nước mắt của cô, sau đó khẽ hôn lên đôi môi của cô. Thân thể Diệu Tinh khẽ run lên một cái, nhưng cô cũng không đẩy Tiêu Lăng Phong ra…
Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng cẩn thận từng ly từng tí ôm lấy Diệu Tinh, giống như là anh đang ôm một con búp bê bằng thủy tinh dễ vỡ vậy, chỉ sợ không cẩn thận bị va chạm sẽ làm vỡ mất cô. Cho tới bây giờ Tiêu Lăng Phong cũng chưa từng bao giờ cảm thấy cự ly giữa hai người lại gần nhau đến như vậy! Cho tới bây giờ anh cũng cảm thấy mình lại hạnh phúc như vậy! Giờ phút này, tựa như bao nhiêu những thống khổ, mệt mỏi lẫn áp lực nặng nề chất chứa trong lòng anh lâu nay cũng đã biến mất toàn bộ không còn thấy đâu nữa.
Ngực Tiêu Lăng Phong phập phồng kịch liệt. Triệu Chí Viễn, lá gan của mày quả thật không nhỏ. Tiêu Lăng Phong hung hăng cắn răng, anh thật hận không thể giết hắn để phát tiết mối hận này.
"Lăng Phong?" Thấy mình thê thảm như vậy mà vẫn không thể nào đổi lấy sự thương cảm của Tiêu Lăng Phong, Đường Nhã Đình khẽ gọi, nhìn chính xác miểng thủy tinh trên đất, cô một cước đạp lên, răng cắn chặt vào môi, rên lên một tiếng.
Nhìn thấy một màn trước mắt như vậy, Tiêu Lăng Phong trong lòng đau xót, nhanh chóng cởi xuống chiếc áo khoác của mình ra, khoác lên trên người Đường Nhã Đình. "Ai cần cô phải làm như thế!" Tiêu Lăng Phong rống to.
Đường Nhã Đình ngẩn ra, nước mắt chảy hung hơn: "Em… em chỉ là muốn giúp anh!" Đường Nhã Đình đáng thương ngẩng đầu lên: "Lăng Phong, em không muốn nhìn thấy anh phải mệt mỏi như vậy. Nhưng mà đầu óc em lại không được thông minh, không thể giúp được công việc cho anh giống như Diệu Tinh…”
"Cho nên cô mới tới nơi này để cùng người ta…" Tiêu Lăng Phong nổi cáu, nhưng mà anh lại cũng không thể tàn nhẫn nói ra hai chữ "Lên giường" kia. Vấn đề của tôi tự tôi sẽ giải quyết, chẳng lẽ cô cảm thấy tôi là một người đàn ông phải cần tới một người phụ nữ khác bán thân thể của mình để giúp tôi giải quyết nguy cơ hay sao?"
"Nhưng mà em không thể tự mình làm việc giúp cho anh giống như người khác!" Đường Nhã Đình khóc thê thảm. "Lăng Phong, em chỉ là muốn giúp anh thôi!" Đường Nhã Đình thả thái độ của mình vào cấp thấp nhất, vô tội nhất, cố gắng lay động tình cảm trong lòng Tiêu Lăng Phong. Cô không tin, tình cảm hai mươi mấy năm qua nói quên là có thể quên ngay được.
Giờ phút này, trong lòng Tiêu Lăng Phong ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Anh thoáng nắm chặt quả đấm, sau đó anh tự tay kéo Đường Nhã Đình qua: "Cô đi ra ngoài cho tôi!" Tiêu Lăng Phong tức giận quát lên. Sau đó anh lôi Đường Nhã Đình xoải bước đi ra ngoài quán rượu.
Đường Nhã Đình cắn môi, trong lòng bàn chân dội lên từng hồi đau đớn, nhưng mà cô nhất định không để cho mình mở miệng kêu một tiếng. Như vậy, khi chính anh phát hiện ra thì có phải anh sẽ cảm thấy bị áy náy hơn, đau lòng hơn hay không? Tiêu Lăng Phong tới sớm hơn so với dự đoán của cô. Cho nên, Lăng Phong, lúc này có phải là anh vẫn có chút gì đó còn đang quan tâm đến em có đúng hay không?
"Tại sao cô lại muốn như vậy!" Tiêu Lăng Phong đẩy Đường Nhã Đình tới chỗ ngồi trong xe: "Đường Nhã Đình, có phải đầu óc của cô đang có bệnh hay không?"
"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình nghẹn ngào: "Thật xin lỗi, nhưng mà em thực sự chỉ là muốn giúp anh thôi…"