Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 189 : Hậu quả của sự phóng túng

Ngày đăng: 08:46 19/04/20


Trên bàn ăn, Diệu Tinh vẫn cúi đầu. Cô thỉnh thoảng lại cắn môi, thật giống như đôi môi ấm áp của Tiêu Lăng Phong vẫn còn đậu ở chỗ đó như cũ, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặc đôi đũa, nhìn qua có chút co quắp.



Tiêu Lăng Phong cúi đầu ăn bữa ăn sáng. Anh có thể cảm giác được Diệu Tinh đang bất an, nhưng mà cũng không mở miệng, bởi vì anh biết nếu như mình càng nói gì đó, thì Diệu Tinh càng sẽ cảm thấy lúng túng.



Hồi lâu ——



"Anh thật không đi làm sao?" Diệu Tinh không chịu nổi sự trầm mặc như vậy mở miệng hỏi.



"Đã đến lúc này rồi, không đi nữa!" Tiêu Lăng Phong lau miệng một chút tựa người vào trên ghế sa lon. Đã lâu lắm rồi đột nhiên anh không được ở nhà an an tĩnh tĩnh hưởng thụ một ngày trời mưa sự yên lặng như vậy. Có là vào thời điểm mấy năm trước, khi đó, bọn họ vẫn còn là những đứa trẻ, Tịch Mạt và Bùi Hạo Thần vẫn còn là “anh em”, cũng vào một hôm trời mưa xuống như thế này. Bùi Hạo Thần đang ở trong căn hộ, anh nhìn hai người bọn họ vùi ở trên sô pha xem ti vi, giành nhau đồ ăn vặt, khi đó anh cảm thấy một màn này thật là ấm áp. Anh đa từng thử nghĩ tới có phải sẽ có một ngày mình cũng sẽ cùng với người con gái mình thích núp ở trên sô pha, cùng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài hay không.



Nghe thấy Tiêu Lăng Phong nói như vậy, Diệu Tinh cũng không nói gì nữa, cô ngồi xuống ở một bên. Diệu Tinh cảm giác vào thời điểm lúc này mình nên rời đi thôi, nhưng mà cô lại đang ăn mặc thành cái bộ dáng này



"Em làm gì mà ngồi cách xa anh như vậy?" Tiêu Lăng Phong hỏi. “Anh sẽ ăn thịt người sao?” Tiêu Lăng Phong cau mày lại nhưng ngay sau đó, anh đã tự cho ra đáp án, anh sẽ ăn thịt luôn, hơn nữa ăn đến không thừa lại mảnh xương



"… "



"Ngồi gần tới đây" anh vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh: "Ngoan!" anh lừa gạt. Trên mặt cười cười, thoạt nhìn như vậy đã thấy không có ý tốt.



"Tôi cũng không phải là con cún nhỏ anh nuôi! " Diệu Tinh cau mày, bất mãn kế đó quay lưng lại với anh.




"Em làm gì mà hẹp hòi như vậy chứ!" Tiêu Lăng Phong cau mày. "Cùng lắm thì anh cũng để cho em bóp anh!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền đưa mặt tới, kéo tay Diệu Tinh gom góp hướng vào cái mũi của mình.



"Này, không phải là anh có nước mũi đấy chứ?" Diệu Tinh bị giật nảy mình. Phản ứng này của cô khiến cho mặt Tiêu Lăng Phong trong nháy mắt biến thành màu đen. Người phụ nữ này thật sự là người sát phong cảnh.



"Trình Diệu Tinh, em nói lại lần nữa xem!" Tiêu Lăng Phong trợn mắt uy hiếp. "Nếu như em còn nói bậy nữa, có tin hay không anh thật sự dùng tay của em để lau nước mũi. Tiêu Lăng Phong nói xong kéo tay Diệu Tinh ra, để sát vào hàm răng, không nhẹ không nặng cắn một chút.



"Anh làm gì thế..."Diệu Tinh cau mày. "Đau quá!" Diệu Tinh uất ức mếu máo bày tỏ sự thật, nhưng mà cũng không sao phát hiện ra giờ phút này cô cực kỳ giống như đang làm nũng. Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh, sau khi đùa giỡn xong, anh mới phát hiện giờ phút này cự ly giữa hai người mới nguy hiểm đến cỡ nào, tư thế có nhiều mờ ám đến cỡ nào. Diệu Tinh dường như cũng nhận thấy được điểm này. Cô nghiêng người lui về phía sau một chút, cố gắng nghĩ muốn giãn khoảng cách của hai người ra một chút.



Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh nháy mắt một cái không nháy mắt. Bộ dáng khẩn trương của Diệu Tinh giờ phút này hết sức trêu chọc người. Hai cánh tay của Tiêu Lăng Phong chống lên ghế sa lon, vây Diệu Tinh lại ở bên trong.



"Diệu Tinh." Tiêu Lăng Phong khẽ gọi, nhẹ đỡ gương mặt của Diệu Tinh, vuốt vuốt lên mi tâm của cô đang run lên. Anh chậm rãi khom người đặt lên trên môi của Diệu Tinh một nụ hôn. Nhẹ nhàng, chậm rãi, chờ đợi Thân thể cứng còng của Diệu Tinh từ từ buông lỏng ra, chờ cô thích ứng, anh cẩn thận tỉ mỉ hôn đôi môi của Diệu Tinh, cẩn thận tô lên hình dáng đôi môi của cô. Anh biết rất rõ ràng làm như vậy là uy hiếp, biết rất rõ ràng hậu quả chính mình có thể phải chạy đi tắm nước lạnh, nhưng mà anh vẫn như cũ không muốn khống chế mình.



Diệu Tinh bị hôn đến không cách nào hít thở nổi, cô cực kỳ khẩn trương, ngay cả ngón tay cũng đang run rẩy. Cô hít thở một lúc lâu mà vẫn không thông, nơi ngực của cô buồn bực đến phát đau. Cô cầm lấy cổ tay Tiêu Lăng Phong đang nắm lấy tay cô. 



"Lăng Phong "



"Diệu Tinh, giúp anh!" Giọng Tiêu Lăng Phong khàn khàn cắt ngang lời nói của Diệu Tinh.