Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 196 : Chúng ta không bao giờ quay lại được nữa

Ngày đăng: 08:46 19/04/20


Thiên Tuấn.



Sau khi Diệu Tinh trở lại công việc, quan hệ của cô và Tiêu Lăng Phong dường như trở nên ấm áp hơn, công việc lại càng thêm lu bù hơn lên. Cho dù không có việc gì, Tiêu Lăng Phong cũng vẫn cứ kêu Diệu Tinh lên phòng làm việc, sau thật lâu cô vẫn không ra được. Đối với lần này, một số người cảm thấy, bọn họ coi như là xứng đôi, ở chung một chỗ cũng không có gì là không tốt. Cũng có người đố kỵ nổi điên, trong đó đương nhiên bao gồm cả Lisa. Từ lần trước sau khi cô thú tội, Tiêu Lăng Phong không bao giờ nữa phân công công việc cho cô nữa. Cái chức vị thư ký kia chỉ là thùng rỗng kêu to, đừng nói đến chuyện đi gặp Tiêu Lăng Phong, ngay cả liếc mắt nhìn anh một cái cũng rất khó. Phiền loạn ném xuống thứ gì đó trong tay, cô bỏ đi ra ngoài công ty, không chịu nổi sự lạnh lùng bỏ qua của Tiêu Lăng Phong. @MeBau*[email protected]@  Hơn nữa, cô không thể chịu nổi cái cảnh nhìn Tiêu Lăng Phong và  Trình Diệu Tinh thân mật với nhau không coi ai ra gì. Lisa đứng dựa vào ở cửa công ty, cô không buồn để ý đến hình tượng, châm một điếu thuốc lá, dùng sức hút vài hơi. Nếu như đây là Đường     Nhã Đình, cô chấp nhận thua vì  tình nghĩa giữa Đường Nhã Đình đã lớn lên cùng với Tiêu Lăng Phong. Nhưng mà Trình Diệu Tinh kia thì sao? Cô thua ở chỗ nào...



Ngón giữa đang kẹp điếu thuốc lá đột nhiên bị nắm chặt trong lòng bàn tay, tàn thuốc đang cháy đỏ nung phỏng bàn tay của cô. Cô đau đến cũng hít một hơi, nhưng mà cũng vẫn không chịu buông tay, mùi vị thịt bị đốt cháy nhàn nhạt tràn ngập ra trong không khí.



" Trình Diệu Tinh, tôi sẽ không buông tha cho cô, tuyệt đối sẽ không!" Lisa gầm lên, sau đó xoải bước tránh ra. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  Lúc xoay người, cô đụng vào một người: "Anh là người mù à?" Cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt tức giận mắng một câu, sau đó đạp giày cao gót bỏ đi.



A... Sẽ không bỏ qua cho Trình Diệu Tinh? Một tiếng cười thật khẽ phát ra, "người đàn ông" kia chậm rãi ngẩng đầu lên. Lấy cái mũ xuống, "người đàn ông" này chính là Đường Nhã Đình.



Lisa, cô ở ngay trước mặt Lăng Phong đã vạch trần tôi giá họa cho Trình Diệu Tinh, tìm người làm tổn thương tôi, tôi đây còn chưa tính, vậy mà Đường Cát Nguyên bắt Trình Diệu Tinh đi, cô lại còn dám giá họa chuyện này cho tôi. Chuyện này tôi sẽ không cứ thế mà buông tay như vậy. Tôi muốn cô phải trả một giá thật lớn! Tôi cũng lại rất muốn xem một chút, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn xem là ai sẽ là người không chịu buông tay đây... Đường Nhã Đình hung hăng nói xong, quả đấm dần dần siết chặt lại.



Lãnh Liệt từ trong xe ra ngoài, trong ngực ôm một xấp tài liệu thật dầy, nhìn người đàn ông dáng vẻ quỷ quái say sưa ở cửa công ty kia, anh khẽ cau mày lại. Nhưng mà không đợi anh thấy rõ, người này đã nhanh chóng rời đi. Là anh đã quá khẩn trương hay sao! Tại sao anh cảm thấy người này rất khả nghi... Người này chắc chắn không phải là người của Ám Dạ. Ông cụ Mộ đã phái Minh đi rồi, cũng sẽ không sử dụng những người khác hành động nữa. Như vậy có thể nói... Người này cũng chỉ là một trong hai khả năng, một là Dương Nhược Thi phái tới, một người khác chính là Đường Nhã Đình...



"Joe, tôi dặn anh tra chuyện ở trong quán rượu hôm đó, đã tra ra thế nào rồi?" Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Liệt.



"Anh cảm thấy chuyện này còn phải đi điều tra nữa sao? Vừa hận Diệu Tinh lại rất căm ghét Hạ Cẩm Trình, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cũng chỉ một người như vậy!" Lãnh Liệt không chút lưu tình tiết lộ ra Đường Nhã Đình. Tay của Tiêu Lăng Phong thoáng run lên một chút, trong nháy mắt sắc mặt trở nên âm u lạnh lẽo hơn. Trong con ngươi của anh tràn đầy sự thất vọng cùng sự tức giận. 



Chung quy trong anh lúc này có cảm giác mọi loại tình cảm đang đan xen vào nhau rất rối loạn. Chuyện này, anh đã sớm biết kết quả, nhưng quả thật là anh vẫn còn ôm một tia hi vọng cuối cùng, muốn phải tin tưởng Đường Nhã Đình vẫn còn có một chút nhân tính hiền hòa lương thiện như lúc đầu. Bây giờ nhìn lại, thật sự mới thấy chính anh đã biết bao nhiêu lần chạy trốn! Joe nói đúng, không cần thiết phải coi lời bảo đảm cùng lời hứa khi còn bé là trọng yếu như vậy. Ngay từ lúc cô vì mình, tự biên tự diễn trận tai nạn xe cộ kia, thì cô gái Đường Nhã Đình luôn cần người bảo vệ kia liền đã chết. Nghĩ đến trận tai nạn xe cộ kia, Tiêu Lăng Phong đột nhiên ý thức được, vụ tai nạn xe cộ của Mộ Thần, Diệu Tinh vẫn còn không biết đó là bởi vì bị thiết kế, nếu như... Cô biết. Cô sẽ như thế nào đây? Có thể cô sẽ rời bỏ khỏi anh hay không...


Tiêu Lăng Phong lạnh lùng trợn mắt nhìn Đường Nhã Đình một cái, liền xoay người rời đi. Cô ta điên rồi, điên thật rồi.



"Tiêu Lăng Phong!" Thấy Tiêu Lăng Phong nhất định bỏ đi, Đường Nhã Đình mất khống chế kêu to: "Nếu như bây giờ anh rời đi, tôi đây liền nói chuyện của anh và Trình Diệu Tinh cho cha mẹ cô ta biết!" Cả người Đường Nhã Đình run rẩy, ngay cả hàm răng cũng đang run rẩy.



"Muốn nói thì cô cứ đi mà nói!" Tiêu Lăng Phong đáp lại một câu vẻ không thèm để ý. Nhưng sau đó anh lại xoay người lại, nhàn nhạt nhìn Đường Nhã Đình: "Nếu như cô đã nói phá vỡ ra như thế, vậy thì tôi cũng không có gì hay để nói nữa rồi. Tôi đây sẽ lập tức tới cửa cầu hôn, tôi tin tưởng, chỉ cần Diệu Tinh thích, thì Trình Ngự, chắc chắn là sẽ không quyết tuyệt. Ông nội tôi... ông ấy rất tán thưởng Diệu Tinh."



"Tiêu Lăng Phong!" Đường Nhã Đình giận đến kêu to: "Tại sao anh cứ phải đối xử với tôi như vậy!" Cô nói chất vấn.



Chuyện đã đi đến đường cùng như vậy, Tiêu Lăng Phong siết chặt ngón tay của mình, cố gắng sau đó không để cho mình dao động. Anh đã dung túng đối với Đường Nhã Đình quá nhiều, cho nên cô ta mới làm ra nhiều chuyện sai lầm như vậy! Rất khó nói đây không phải là kết quả do sự dung túng của anh. Từ từ xoay người lại, Tiêu Lăng Phong sải bước bỏ đi.



"Lăng Phong!" Trông thấy Tiêu Lăng Phong ra đi, Đường Nhã Đình đột nhiên tiến lên, phịch một tiếng liền quỳ xuống: "Lăng Phong!" Cô níu lại ống tay áo của Tiêu Lăng Phong. "Anh đừng đi!" Đường Nhã Đình than thở khóc lóc, nói cầu xin: "Không phải là em có ý muốn nói ra những lời đó! Lăng Phong, đó là em nói bậy, đó không phải lời nói thật lòng của em! Em... Chỉ là do em đã quá đố kỵ. Lăng Phong..."



Bàn tay Tiêu Lăng Phong càng siết lại chặt chẽ hơn, anh cúi đầu nhìn Đường Nhã Đình đang khóc run rẩy.



"Lăng Phong, cho em một cơ hội có được hay không? Em biết là em đã sai lầm rồi!" Đường Nhã Đình nói ra một câu vẻ đáng thương



"..." Tiêu Lăng Phong nhắm mắt lại. Anh hít sâu một hơi: "Nhã Đình, chúng ta không bao giờ quay lại được nữa!" Anh lắc đầu.



"Sẽ không đâu!" Đường Nhã Đình nói xong đột nhiên ôm lấy Tiêu Lăng Phong:  "Lăng Phong, chỉ cần ngài nguyện ý cho em cơ hội, chúng ta sẽ có thể bắt đầu một cuộc sống mới lần nữa!" Đường Nhã Đình khóc, in dấu môi son lên trên cổ áo Tiêu Lăng Phong. "Lăng Phong, em yêu anh, tha thứ cho em một lần thứ nhất, có được hay không?..."