Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 210 : Tại sao có thể tàn nhẫn như thế

Ngày đăng: 08:46 19/04/20


Diệu Tinh ngồi một mình ở trong biệt thự. Sau một trận cãi nhau, Tiêu Lăng Phong nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, bỏ đi vẫn không hề thấy trở lại. Phát hiện ở bên ngoài đã trời đã hoàn toàn tối đên. Diệu Tinh bật tất cả đèn trong biệt thự lên, nhưng vẫn cảm thấy rất sợ! Cô ôm đầu gối ở trên ghế sa lon, người co rút lại thành một đoàn, lỗ tai dựng thẳng, nghe ngóng chung quanh không có một chút tiếng động nào. Trong không khí rõ ràng an tĩnh không có một chút âm thanh nào, nhưng mà cô lại khẩn trương, cảm giác như mình nghe thấy tiếng bước chân.



Diệu Tinh nhẹ nhàng nức nở. "Diệu Tinh, đừng sợ, mày vẫn còn có bảo bảo kia mà!" Cô tự an ủi mình như vậy. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  Nghĩ đến bảo bảo, Diệu Tinh đột nhiên ý thức được mình vẫn còn chưa hề ăn cái gì. "Bảo bảo, thật sự rất xin lỗi, không phải mẹ là cố ý để cho con bị đói bụng."



Cô bận rộn, làm mấy thứ đồ ăn có chất dinh dưỡng phong phú một chút. Nhưng mà… cô lại cảm thấy không hề muốn anh một chút nào. "Trình Diệu Tinh, chớ quên thân phận của em!" Lời nói của Tiêu Lăng Phong vọng về ở bên tai cô. Diệu Tinh cắn môi thật chặc. Mạnh mẽ bức bách chính mình phải ăn.



Nhưng mà... Cô ăn bất cứ một thứ đồ ăn gì thì đều tựa như cũng bị mắc nghẹn lại ở trong ngực, khó chịu đến không cách nào thở nổi. Tí tách! Nước mắt từ trong tròng mắt cô chảy xuống, chảy vào trong miệng, mặn mặn chát chát…



Diệu Tinh cầm điện thoại di động lên do dự có nên gọi điện thoại hay không. Nhưng cuối cùng, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn cô vẫn bấm số điện thoại của Tiêu Lăng Phong. Điện thoại vừa thông, cô lại hốt hoảng cắt đứt. Nếu đã như vậy, cho dù là điện thoại được tiếp thông, thì cô có thể nói những gì với anh đây! Diệu Tinh nắm thật chặc điện thoại, khẽ than một tiếng, hoặc giả… có lẽ Tiêu Lăng Phong nhìn thấy số điện thoại trong nhà sẽ gọi lại trở về cũng nên...



Diệu Tinh vẫn nắm thật chặc điện thoại. Diệu Tinh từ từ nằm xuống, cô không tắt máy điều hòa và khép lại cửa sổ, thân thể gầy nhỏ của cô nằm ở trên ghế sô pha, cuộn lại thành một đoàn...



"Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại phải đối xử với em như vậy..."



************



Thiên Tuấn.



Diệu Tinh đi vào công ty, trong đầu cô rất choáng váng. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quái dị lẫn thương cảm để nhìn cô. Diệu Tinh có chút khó hiểu. Bất quá cô chỉ mới trốn việc có một ngày, không cần thiết phải nhìn cô như vậy chứ!



"Thư ký Trình, cô đã đọc báo ngày hôm nay chưa?" Một đồng nghiệp nhiệt tình, cười cười đưa một phần tờ báo trong tay của mình cho cô, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn sau đó lại cười rời đi: "Từ từ đọc nhé!" Cô còn quay đầu lại nhắc nhở.



Từ từ cúi đầu xuống, ánh mắt Diệu Tinh rơi vào hàng chữ to lớn trên trang đầu của tờ báo này. Trong đó nỏi bật lên tấm hình Tiêu Lăng và Đường Nhã Đình đang dựa vào nhau ở chung một chỗ. Trong mắt hai người hiện rõ nụ cười, nghiễm nhiên giống như là một đôi tình nhân ngọt ngào. Còn có lời bình trên đó, nhưng ông nội Tiêu sẽ thừa nhận thân phận của Trình Diệu Tinh hay Đường Nhã Đình là "vị hôn thê", rất nhanh liền sẽ biến thành sự thật.
"Tịch Mạt, không sao rồi. Đừng sợ!" Diệu Tinh nhẹ giọng khóc sụt sùi, có Diệu Diệu ở đây, sẽ không có người nào dám làm thương tổn cậu."



"Diệu Diệu, là cô ta, là cô ta!" Lương Tịch Mạt khóc. Lập tức thân thể lúc này cũng bắt đầu run rẩy lên: "Thật bẩn, thật bẩn…” Lương Tịch Mạt hốt hoảng nỉ non.



"Tịch Mạt, đừng sợ, đừng sợ!" Diệu Tinh đau lòng ôm lấy Tịch Mạt. Thật bẩn? Chẳng lẽ là Tịch Mạt lại nghĩ tới chuyện đã xảy ra bốn năm trước hay sao? Mười bảy tuổi trong một đêm kinh khủng như vậy. Diệu Tinh hung hăng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong, cũng chờ Tiêu Lăng Phong cùng Bùi Hạo Thần. Phảng phất nơi này mỗi người cũng đều là kẻ thù của bọn họ vậy.



Nhìn dáng vẻ của Tịch Mạt. Tiêu Lăng Phong nhắm mắt lại. Xong rồi, chuyện này đúng là vẫn không có thể nào lừa gạt được… Bốn năm trước, anh đã giúp đỡ Bùi Hạo Thần thiết kế Thẩm Kỳ Nhiên trò chơi phản bội, giống như… ở trong Dạ Khuynh Thành ngày đó, Mộ Thần nhìn thấy bộ dạng anh cùng với Diệu Tinh…



Thì ra là, anh đã từng làm nhiều chuyện không thể tha thứ như vậy.



Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, anh đột nhiên biến chuyển như vậy đã làm cho sự nghi ngờ trong lòng của cô càng nặng hơn. Rốt cuộc là tại sao.



Trong hội trường đã trở nên hỗn loạn thành một đoàn, mẹ của Thẩm Kỳ Nhiên mang theo các cô đi thay quần áo. Tiêu Lăng Phong cũng đi theo sau lưng cùng bọn họ thật chặt chẽ.



Trong phòng rửa tay. Diệu Tinh giúp Tịch Mạt giặt sạch váy áo. Tịch Mạt vẫn khóc.



"Tịch Mạt, cậu làm sao vậy?" Diệu Tinh hỏi.



"Diệu Diệu, Tiêu Nghênh Hạ chính là Ngải Phỉ Nhĩ, người đã cùng với Thẩm Kỳ Nhiên ở trong đó chính là người phụ nữ đó, là cô ta! Là cô ta!"



Diệu Tinh gần như có chút đứng không vững. Tiêu Nghênh Hạ? Cô trợn to hai mắt. Làm sao có thể. Cô ta thế nhưng lại tham dự vào chuyện kia, Như vậy…Có phải là Tiêu Lăng Phong, anh cũng biết hay không. Trái tim của cô chợt như bị bóp chặt lại. Tại sao lại là như vậy… Giống như là thiết kế để cho Mộ Thần nhìn thấy cô ngày đó vậy. Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ anh phá hủy hạnh phúc của tôi còn chưa đủ hay sao? Tại sao ngay cả Tịch Mạt mà anh cũng muốn làm thương tổn cô ấy chứ...