Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 212 : Có dấu hiệu sanh non

Ngày đăng: 08:46 19/04/20


Diệu Tinh từ từ trượt ngồi xuống, nhìn chất lỏng màu đỏ đang chảy ra từ bên dưới tà váy màu đen. Trong nháy mắt con ngươi Diệu Tinh liền trợn to. Cô túm lấy thật chặc làn váy của mình, muốn mở miệng gọi Tiêu Lăng Phong, nhưng mà khi cử động mấp máy đôi môi, cô mới phát hiện ra mình bây giờ thực sự không cách nào phát ra âm thanh nổi nữa.



"Tiêu Lăng Phong, trở lại..." Cô vô lực nói xong, giọng nói nhỏ bé đến mức chỉ có một mình cô nghe thấy. Cô nhìn Tiêu Lăng Phong kiên quyết tránh đi, ngay cả việc ngoái đầu lại nhìn cũng không hề có!



Tiêu Lăng Phong thở phì phò bỏ đi, ngay cả xe đang dừng đỗ ở ven đường anh cũng không để ý tới. Cứ nghĩ tới bộ dáng quật cường của Diệu Tinh, anh liền hận không thể bóp vỡ cổ của cô. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  "Trình Diệu Tinh, tôi thật chưa từng bao giờ thấy có người phụ nữ nào lại không có lương tâm nữ như vậy." Tiêu Lăng Phong nắm thật chặc quả đấm...



Nhưng mà bước đi của anh lại từ từ chậm dần lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Diệu Tinh cứ một mực hiện lên trước mắt anh. Sắc mặt của cô thật là tệ, thân thể, cũng thật yếu ớt... Nghĩ tới những thứ này, Tiêu Lăng Phong đột nhiên hối hận đã vứt cô lại một mình ở ven đườn như vậy, trong lòng mặc dù đang tức giận, nhưng quả thật anh vẫn không thể nào yên lòng được. Tiêu Lăng Phong xoay người trở lại, anh quay trở về con đường cũ, trong lòng đột nhiên càng ngày càng thấy bất an...



Diệu Tinh ngồi dưới đất, không cách nào đứng lên được. Lúc Tiêu Lăng Phong chạy trở lại, đã nhìn thấy Diệu Tinh ngồi dưới đất, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi, cực kỳ thống khổ.



"Diệu Tinh!" @MeBau*[email protected]@  Tiêu Lăng Phong kêu lên một tiếng. Anh sải bước chạy thật nhanh tới bên cạnh: "Em làm sao vậy?" 



"Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh giống như bắt được cây cỏ cứu mạng liền túm lấy, bám thật chặc lấy cổ tay của Tiêu Lăng Phong. Máu tươi trên tay cô dính vào trên tay Tiêu Lăng Phong: "Em đau bụng, đau bụng..."



"Diệu Tinh!" Nhìn vết máu hiện rõ trên cổ tay, Tiêu Lăng Phong nhịp tim liền như bị ngưng lại chậm mất một nhịp, ngay cả hô hấp cũng như đã sắp ngưng lại: "Diệu Tinh, đừng sợ, anh sẽ đưa em đi bệnh viện, sẽ đưa em đi bệnh viện." Tiêu Lăng Phong nói xong liền ôm lấy Diệu Tinh, xông tới về phương hướng xe đang đậu. Làm sao đột nhiên Diệu Tinh lại bị biến thành như vậy. Nhìn Diệu Tinh đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vặn vẹo như vậy, trái tim của Tiêu Lăng Phong tựa như cũng nhéo lại thật chặt, vo lại ở chung một chỗ.



Bệnh viện.



Tiêu Lăng Phong lo lắng quanh quẩn ở trong bệnh viện. Trên tay, trên người của anh cũng dính đầy vết máu. Diệu Tinh mang thai, tại sao anh lại không hề hay biết như vậy! Anh siết quả đấm thật chặc thành quyền, móng tay trong lòng bàn tay lưu lại dấu vết thật sâu. 



Rầm rầm! Cánh cử fhòng cấp cứu bị đẩy ra.



"Bác sĩ. Cô ấy như thế nào rồi?" Tiêu Lăng Phong liền nhảy tới.



"Anh làm sao lại có thể như vậy chứ. Cô ấy mang thai như vậy, anh lại còn kích động cô ấy!" Người bác sĩ trợn mắt.



"... Cô có làm sao không?" Tiêu Lăng Phong căng thẳng nhìn bác sĩ.
Tiêu Lăng Phong mở cửa thì đầu ra ngoài xem xét một chút. Xác định không có điều gì không đúng, anh mới xoay người đi trở về.



"Ha ha... Tiêu Lăng Phong của cô không hề cảm giác thấy được sự nguy cơ của cô đâu!" Hạ Cẩm Trình khẽ cười: "Đường Nhã Đình, làm người mà làm đến được trình độ như vậy, cô thật sự là rất đáng buồn..."



"Anh thì có tư cách gì mà nói tôi thật đáng buồn kia chứ?" Đường Nhã Đình hỏi lại: "Chúng ta giống nhau là không được ba ba yêu quý, cũng không được mẹ thương yêu... hừ!" Đường Nhã Đình cười trào phúng: "Người phụ nữ mà anh yêu hiện tại lại yêu người đàn ông khác, lại còn mang thai con của người đàn ông khác… Hạ Cẩm Trình, anh nói xem, có phải là chúng ta đều thật đáng buồn giống nhau hay không?"



"Đường Nhã Đình, cô cũng không cần phải kích động tôi như vậy đâu! Tôi đáng buồn, nhưng là buồn cười! Tôi thừa nhận. Nhưng chỉ cần cả đời cô ấy sẽ được hạnh phúc. Cô ấy phải chịu hành hạ như vậy là đủ rồi!" Hạ Cẩm Trình nói xong liền dùng sức lôi Đường Nhã Đình đi vào trong thang máy.



Đường Nhã Đình lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã xuống. Nhưng mà Tiêu Lăng Phong lại đang ở phòng bệnh phía sau, cho nên cô không dám hét to, không dám dùng sức giãy giụa, chỉ có thể lảo đảo nghiêng ngã đi theo sau lưng Hạ Cẩm Trình...



"Hạ Cẩm Trình, rốt cuộc thì anh muốn làm gì. Anh buông tay!" Ở trong bãi đỗ xe ngầm, rốt cuộc Đường Nhã Đình đã có thể lớn tiếng nói ra rồi.



"Cũng đã đi theo tôi đi ra ngoài thế này rồi, cũng không cần thiết phải giả mù sa mưa bày tỏ cô không tình nguyện nữa đâu! Đường Nhã Đình. Coi như là cô có bị tôi cường bạo đi nữa, chẳng phải là cô cũng đã kêu lên đầy dâm đãng, dục tiên dục tử như vậy là gì!"



"Hạ Cẩm Trình, anh hạ lưu!"



"Đường Nhã Đình, nếu như cô còn dám hô to gọi nhỏ nữa, tôi cũng không ngại muốn cho cô biết, cái gì gọi là hạ lưu." Hạ Cẩm Trình nói xong, thô lỗ nhét luôn Đường Nhã Đình vào trong xe.



Cộp một tiếng! Cái trán của Đường Nhã Đình đụng vào phía trên sườn xe, rất nhanh liền sưng lên một cục tướng: "Hạ Cẩm Trình, anh… cái người điên này!" Đường Nhã Đình mắng to.



"Cô nói đúng, tôi chính là kẻ điên." Hạ Cẩm Trình gật đầu: "Mẹ của cô thích giành đồ của người khác, cho nên cô cũng giống như vậy. Đường Nhã Đình, nếu như cô còn dám trò quỷ gì đó với tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô! Tôi bảo đảm, nếu so sánh cô sẽ còn phải trải qua sự thê thảm còn hơn mẹ cô nhiều..."



"Hạ Cẩm Trình, anh nói gì?" Đường Nhã Đình kinh hãi: "Anh đã làm gì bà ấy vậy?”



"Loại người đê tiện thì sẽ phải dùng phương pháp đê tiện để đối phó thôi! Đường Nhã Đình. Tốt nhất là cô hãy ngoan ngoãn một chút cho tôi, nếu không... Cô cũng biết rồi đó, đối với những người mà tôi không quan tâm, cho tới bây giờ tôi cũng sẽ không nương tay..."