Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 217 : Có những lời nói này là đủ rồi
Ngày đăng: 08:46 19/04/20
Trong lúc nhất thời bầu không khí có chút an tĩnh dị thường. Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh đầy vẻ bất an. Diệu Tinh cũng bị cử động đột nhiên của Tiêu Lăng Phong làm cho bị hù dọa.
"Diệu… Diệu Tinh, em đang nhìn cái gì vậy?" Cho tới bây giờ Tiêu Lăng Phong cũng cảm thấyc mình cũng chưa từng bao giờ căng thẳng đến như vậy.
"Không có gì đâu!" Diệu Tinh lắc đầu một cái, là mình nhìn lầm rồi sao? Nơi đó là vết thương do bị cào sao? Động tác của Tiêu Lăng Phong quá nhanh, làm cho cô có chút không dám tin tưởng vào chính những gì mà chính mình đã nhìn thấy lúc ấy.
Tiêu Lăng Phong đi qua một bên @MeBau*[email protected]@ an tĩnh ăn canh, đối với sự an tĩnh của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh không phải là không có một chút hoài nghi nào. Tuy nhiên cô lại cũng không muốn đi truy cứu quá nhiều đến tận cùng, gần đây cô thật sự quá mệt mỏi. Diệu Tinh đi tới ngồi xuống phía đối diện với Tiêu Lăng Phong, những lười mà người giúp việc già đã nói với cô, quả thực cũng đã làm cho cô cảm thấy bị xúc động không ít. Đúng như vậy! Bọn họ cũng không thể nào vẫn cứ tiếp tục như vậy được. Thật rất vất vả hai người mới ở chung một chỗ như thế này, bất kể về sau dù có như thế nào, ít nhất hiện tại cũng cần phải biết quý trọng cho thật tốt.
"Về sau em không nên chạy đến đây một mình như vậy! Có chuyện gì nếu như không thể gọi được cho Liệt, thì em hãy gọi Ti Khiết! Em không cần phải khách khí với bọn họ. Đã hơn bốn tháng rồi, em càng cần phải chú ý, có biết hay không!" Tiêu Lăng Phong không yên tâm nhắc nhở Diệu Tinh, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), sau đó anh kéo tay Diệu Tinh: "Diệu Tinh, chúng ta đừng nên hục hặc với nhau nữa nhé, có được hay không?"
Diệu Tinh cười khẽ một tiếng rồi gật đầu một cái. Nhưng cô vẫn còn chưa kịp nói ra được câu nào, thì đột nhiên người lại cứng đờ. Tiêu Lăng Phong kinh ngạc nhìn Diệu Tinh đột nhiên không lên tiếng, ngay cả vẻ mặt cũng tỏ vẻ kỳ quái.
"Diệu Tinh, em làm sao vậy?" Tiêu Lăng Phong nhìn thấy sắc mặt của Diệu Tinh đột nhiên biến sắc như thế, vội vàng đứng lên: "Có phải là em lại thấy trong người không được thoải mái hay không?" Khí trời nóng như vậy, cô lại bụng tô từ thật xa mà chạy tới nơi này.
"Lăng, Lăng Phong!" Giọng nói của Diệu Tinh có chút bất an. Đây là lần đầu tiên hiếm hoi Diệu Tinh gọi anh mà ngay cả tên họ của anh cũng không gọi. Diệu Tinh trở tay lại, bàn tay nhỏ bé nắm lấy Tiêu Lăng Phong có chút phát run: "Đứa nhỏ… đứa nhỏ dường như đã cử động!" Diệu Tinh có chút không xác định cảm giác của mình.
"Cái gì?" Tiêu Lăng Phong nghi ngờ, cũng chỉ mấy bước anh đã vượt đến bên người Diệu Tinh, nhìn cái bụng Diệu Tinh nhô ra. Diệu Tinh nuốt nước miếng, nâng bàn tay có chút run rẩy lên. Hô hấp của Diệu Tinh cũng có chút nhanh hơn. Cô lôi kéo tay của Tiêu Lăng Phong để ở trên bụng của mình.
"Là ảo giác sao?" Diệu Tinh hơi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong giống như là không đoán ra được vấn đề của đứa nhỏ. "Nó còn nhỏ như vậy!" Diệu Tinh đang nói, bảo bảo trong bụng giống như là không được hài lòng vì bị mẹ của mình hiểu lầm, nó lại bỗng nhúc nhích. Cũng không phải là cử động rõ ràng lắm, nhưng mà vẫn được ba mẹ của nó cảm nhận thấy.
"Nó đang cử động. Nó thật sự đang cử động! " Tiêu Lăng Phong lộ vẻ vô cùng kích động, anh ôm thật chặc mà Diệu Tinh vào trong ngực mình: "Diệu Tinh. Con của chúng ta đang cử động. Nó thật sự đang cử động!" Tiêu Lăng Phong nói đầy vẻ hưng phấn: "Thì ra là cô nhóc Ti Khiết kia đã nói sự thật, ha ha..."
"Anh nói sao? Chuyện gì vậy? Muốn nói về vấn đề gì đó thì hãy tìm Tổng giám đốc của anh, chỉ là anh không thể tìm tôi, tôi thật sự là không thể nào làm được đâu!"
"Tôi tới đây là vì chuyện của Dương Nhược Thi!" Lãnh Liệt nhìn Mộ Sở: "Anh vẫn không nên bị biểu tượng che kín mất ánh mắt. Anh có biết là cô ấy vẫn luôn liên lạc cùng với Minh hay không?"
"Biết." Mộ Sở gật đầu.
Mộ Sở bình tĩnh và thờ ơ làm cho Lãnh Liệt bực mình. "Vậy anh có biết. Trong sự cố thang máy kia, việc đứa nhỏ kia bị chết đi, căn bản cũng không phải là tử vong do bị trọng thương hay không?"
Những lời này thật sự đã làm cho Mộ Sở phải kinh hãi, đến ngay cả Lệ Viêm cũng có một chút sợ hãi.
"Đứa bé này là bị Dương Nhược Thi hại chết!" Lãnh Liệt trần thuật.
Mộ Sở hé mắt. Cái này làm sao có thể?
"Tôi chỉ là nhắc nhở anh một chút thôi. Có tin hay không là tùy anh..." Lãnh Liệt nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Mộ Sở vẫn ngồi như vậy vẫn không nhúc nhích, anh không ngờ rằng, Dương Nhược Thi vậy mà lại có thể ác độc đến như vậy. Cô ta dám cấu kết cùng với Minh còn chưa tính. Thậm chí đến ngay cả một đứa bé mà cũng không chịu buông tha...
"Viêm, tôi nghĩ, chúng ta cần phải bố trí thời gian để gặp Minh một lần rồi..."