Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 223 : Khoảng lặng trước dông bão
Ngày đăng: 08:46 19/04/20
Từ ngày xảy ra chuyện đó, Diệu Tinh trước sau cũng không dám chạy loạn khắp nơi nữa. Thời điểm ở nhà một mình, ngay cả rèm cửa sổ cô cũng kéo che kín lại. Trải qua nhiều chuyện tình như vậy, cô thật sự hoàn toàn đã bị khiếp đảm. Diệu Tinh khẽ vuốt ve nơi bụng, theo bảo bảo một ngày một ngày lớn lên, nỗi bất an trong lòng của cô cũng càng ngày càng lớn thêm. Hình như là sắp sửa có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy. Mỗi lần cô cảm thấy bất an, thì Tiêu Lăng Phong lại luôn là xoa xoa đỉnh đầu của cô, nói rằng cô đã quá căng thẳng. Mỗi lần như vậy, Tiêu Lăng Phong lại cưng chìu và luôn dịu dàng với cô, làm cho cô cảm thấy thật sợ hãi. Cô thật sự rất sợ nếu như có một ngày nào đó cô sẽ không còn được nhìn thấy nụ cười của anh như vậy nữa, thì cô phải làm thế nào bây giờ...
Tiêu Lăng Phong đau lòng vì sự bất an kia của Diệu Tinh. Anh thừa nhận quả thật cô cũng đã phải chịu áp lực quá nhiều. @MeBau*[email protected]@ Nên cũng đã nghĩ tới chuyện sẽ đưa Diệu Tinh đi ra ngoài một chút.
Ngoài cửa sổ, cách đó không xa còn có thể nghe tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm. Làn gió biển mặn chát xuyên thấu qua cửa sổ thổi vào trong phòng. Nơi này là một biệt thự chuyên dùng để nghỉ ngơi của nhà họ Tiêu. Từ nơi này đi xuống phải ngồi ngồi xe cáp, hoặc là một con đường núi hiểm trở rất dài. Vì muốn để cho Diệu Tinh không bị lo âu quá mức, Tiêu Lăng Phong đã sắp xếp chuyện trong công ty một chút, sau đó anh liền đưa cô tới đây nghỉ ngơi. Nơi này mặc dù cách xa khu vực thành thị, cách xa sự ồn ào náo động, nhưng lại không làm cho Diệu Tinh có một chút bình yên nào. Mà ngược lại, càng ngày cô lại càng cảm thấy bất an.
"Em lại đang nghĩ ngợi loạn xạ gì đó, có phải hay không?" Tiêu Lăng Phong từ phía sau lưng ôm lấy Diệu Tinh, để tay ở trên bụng của cô: "Diệu Tinh, em cứ lo âu như vậy thì không tốt đối với bảo bảo đâu!" Tiêu Lăng Phong nói xong, lấy từ trong túi áo ra một cái hộp: "Diệu Tinh, dường như cho tới tận bây giờ anh cũng chưa từng tặng cho em một món quà tặng nào cả." [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Anh nói xong từ từ mở hộp ra, bên trong hộp là một cái chiếc dây chuyền bạch kim xuyên vào những hạt kim cương đắt giá. Vốn dĩ anh muốn lấy ra chiếc nhẫn để cầu hôn cô, nhưng mà bây giờ thật sự chưa phải là một thời cơ tốt. Về chuyện của Minh, chỉ sợ rằng ông nội của Mộ Sở sẽ không từ bỏ ý đồ. Dĩ nhiên là ông ta sẽ không xử lý đối với cháu của mình, chỉ sợ người ông ta muốn tìm lại đúng là anh, thậm chí là Diệu Tinh...
"Tại sao đột nhiên anh lại tặng quà cho em như vậy?" Diệu Tinh hỏi, cô tựa vào trong ngực Tiêu Lăng Phong hoàn toàn an tâm, cứ như vậy tịnh không chút che giấu sự lệ thuộc vào anh, làm cho Tiêu Lăng Phong hô hấp cũng cảm thấy ngọt ngào.
"Anh muốn buộc em vĩnh viễn ở bên cạnh anh." Tiêu Lăng Phong cười trả lời: "Diệu Tinh, rốt cục anh đã không còn độc thân nữa!" Tiêu Lăng Phong nói xong, nhẹ nhàng hôn lên gò má Diệu Tinh.
"Lăng Phong. Bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ ở bên cạnh anh, chỉ cần anh không..."
"Anh làm sao có thể đuổi em đi chứ." Tiêu Lăng Phong dự liệu trước lời của Diệu Tinh muốn nói. Cho nên anh đi trước một bước, đón lấy lời của Diệu Tinh: "Diệu Tinh. Đã từng trải qua nhiều chuyện như vậy, em cảm thấy còn có chuyện gì có thể tách được hai chúng ta ra được nữa đây?" Tiêu Lăng Phong nói xong, liền hôn lên môi Diệu Tinh. Diệu Tinh cũng dịu dàng đáp lại. Bảo bảo trong bụng tựa như bất mãn vì bị ba mẹ mình xem nhẹ như vậy, liền không an phận bỗng nhúc nhích một cái. Diệu Tinh cứng đờ. Tiêu Lăng Phong cũng khẽ cười một tiếng, đặt bàn tay đặt ở trên bụng Diệu Tinh: "Anh cầu xin em hãy sinh con là một đứa con trai đi! Nếu như em sinh con ra là con gái, nhất định là sẽ không ai thèm lấy đâu." Trong giọng nói nghe có vẻ bất đắc dĩ của Tiêu Lăng Phong lại mang theo tràn đầy sự ngọt ngào. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Mỗi khi anh mới vừa tỏ ra thân mật cùng với Diệu Tinh một chút, thì tên nhóc con này luôn là sẽ có chút mờ ám tới phá rối. Tại sao trẻ con lại có thể có nghịch ngợm thành như vậy được chứ. Cái này nhất định là trời cao phái tới trừng phạt anh! Tiêu Lăng Phong bất đắc dĩ nghĩ ngợi như vậy.
"Nếu nó là bé trai, thì sẽ lại đi bắt nạt con gái nhà người ta..." Diệu Tinh liền chu mỏ ra nói.
"Em muốn nói là nó giống như ba ba của nó đúng không?" Tiêu Lăng Phong nhướng mày vạch trần ý tứ trong lời nói của Diệu Tinh. "Nhưng mà... ba ba của nó cũng có một mặt dịu dàng đấy chứ, em nói xem có đúng hay không..." Tiêu Lăng Phong ôm lấy Diệu Tinh dịu dàng hôn lên tóc mai của cô.
"Ha ha..." Tựa như là hài lòng với phản ứng của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong cười vui vẻ xuất vào bên trong cô...
"Cả con người của em cũng đã dành cho anh rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?" Diệu Tinh lẩm bẩm vẻ không được tình nguyện lắm.
"Anh biết là em đang bối rối mà..." Tiêu Lăng Phong siết chặc chóp mũi Diệu Tinh một cái, sau đó nhẹ nhàng kéo lên chăn lên cho Diệu Tinh: "Em mệt mỏi rồi, hãy ngủ một giấc đi!" Anh nhẹ nhàng hôn Diệu Tinh đã cực kỳ mệt mỏi.
Tiêu Lăng Phong tắm rửa xong, Diệu Tinh vẫn còn ngủ như cũ. Anh nhẹ nhàng vẹt những sợi tóc của cô ra, hôn một cái ở trên bụng của cô rồi đi vào phòng khách. Nếu như muốn cuộc sống về sau cũng sẽ được bình yên như vậy, vậy thì bây giờ anh sẽ còn phải giải quyết một số chuyện trước mắt. Dù sao, đối phương của anh vẫn là bên hắc đạo.
Trong thư phòng, vẻ mặt của Tiêu Lăng Phong đầy ngưng trọng. Anh nắm điện thoại, một bàn tay khác đang nắm bóp ở chung một chỗ đầy bất an.
"Được rồi, tôi đã biết, hôm nay tôi sẽ đi qua." Tiêu Lăng Phong nói xong liền đứng dậy đi tới cửa sổ. Quả nhiên là ông nội Mộ Sở đã trở lại. Bàn tay của anh đập một cái lên trên mặt bàn thủy tinh vang lên chát một tiếng.
Cho tới bây giờ có thể nói quang minh chính đại, anh chưa từng bao giờ cảm thấy mình là đồ vô dụng như vậy, khi nhìn thấy người phụ nữ mà mình yêu mến lần lượt bị tổn thương, khi nhìn thấy người anh em tốt của mình phải dùng tới cái "chết" để thoát khỏi cuộc sống như thế...
Nắm thật chặc quả đấm. Tiêu Lăng Phong xoay người, chuyện này thật sự đúng là có chút khó giải quyết. Lấy lực lượng một mình anh như vậy, làm sao có thể đấu thắng được người đã lăn lộn ở trong hắc đạo mấy chục năm qua. Nếu quả thật anh có muốn làm cái gì, ít nhất cũng cần phải có người giúp một tay. Mà người có thể giúp anh, trừ ngoài Mộ Sở ra, anh không có lựa chọn nào khác. Chỉ có điều là, Mộ Sở sẽ nguyện ý giúp anh sao? Trước không nói quan hệ giữa bọn họ có bao nhiêu nhạy cảm. Chỉ nói, người kia là ông nội của anh... Do dự không ngừng, Tiêu Lăng Phong vẫn quyết định gọi điện thoại đến cho Mộ Sở.
Đối với cuộc điện thoại gọi đến của Tiêu Lăng Phong, Mộ Sở đã rất kinh ngạc. Nghe lời của anh, Mộ Sở càng thêm giật mình. Đối với cái chuyện Minh bị giết lần này, mọi thứ vẫn chậm chạp không có động tĩnh gì. Vốn là anh đã chuẩn bị kỹ càng, chờ đợi ông nội đến. Nhưng mà vạn vạn lần anh không nghĩ tới, ông nội thế nhưng đã ở đây rồi, ngay cả... khi ông nội anh đã tới không phải chỉ là một ngày hay hai ngày, những việc mà ông nội làm vẫn là điều bí ẩn, ngay cả chuyện của Minh ông cũng che giấu. Ông nội anh muốn làm gì đây, chẳng lẽ là ông muốn nhằm vào Diệu Tinh...