Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 232 : Chưa từng bao giờ yêu anh

Ngày đăng: 08:47 19/04/20


Thời điểm Diệu Tinh còn đang gào thét, cửa phòng giải phẫu liền được mở ra... Rầm, tiếng động đã hấp dẫn sự chú ý của hai người.



Liếc nhìn sang Diệu Tinh một cái, Tiêu Lăng Phong xoay người đi tới bên cạnh bác sĩ.



"Bác sĩ, tình huống của cô ấy như thế nào?" Tiêu Lăng Phong có một chút khẩn trương.



"May mắn đã đưa tới kịp thời, lực độ đụng phải cũng không lớn, đứa trẻ không làm sa. Nhưng mà phải chú ý, không thể để cho thân thể của cô ấy bị bất kỳ sự va chạm nào, cũng không thể làm cho tâm tình của cô ấy bị kích động."



"Vâng, bác sĩ, cám ơn ông!." @MeBau*[email protected]@ Tiêu Lăng Phong thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đường Nhã Đình được đưa vào trong phòng bệnh.



Vẫn luôn bị xem nhẹ, những chất chứa uất ức lẫn không vui vì bị oan uổng trong nháy mắt liền bộc phát ra. "Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh kêu lên.



"Cô vẫn còn ở nơi này làm loạn cái gì?" Tiêu Lăng Phong cau mày.



"Tôi làm loạn?" Diệu Tinh hỏi. "Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại cảm thấy là tôi đang làm loạn."



"Cô có biết hay không, thiếu chút nữa thì cô đã làm cho Nhã Đình sanh non rồi!" Tiêu Lăng Phong phát run. " Lần này có thể là cơ hội cuối cùng cô ấy được làm mẹ!"



"Đó là do cô ta tự tìm!" Diệu Tinh rống to một câu: "Đấy chính là báo ứng của cô ta! Nếu như không phải là ba năm trước đây cô ta đã thiết kế tôi cùng Mộ Thần, thì làm sao sẽ biến thành như vậy chứ!" Diệu Tinh hô to, sau đó lại cười nói, "Như thế này có phải là báo ứng hay không?"



"Trình Diệu Tinh, cô đang nói nhăng cái gì đó!" Tiêu Lăng Phong bực Diệu Tinh thấu xương. Tại sao Diệu Tinh lại có thể nói ra những lời nói khắc bạc như vậy được chứ!



"Chẳng lẽ là không đúng sao?" Diệu Tinh dùng sức tránh khỏi tay Tiêu Lăng Phong.



"Cứ coi như là như vậy đi, nhưng tại sao cô lại có thể đẩy ngã cô ấy? Cô ngươi cũng là người sắp làm mẹ kia mà?"



"Tiêu Lăng Phong! Đến lúc này thì tôi lại cảm thấy hối hận vì đã không dùng lực mạnh hơn một chút!" Diệu Tinh kêu lên bén nhọn: "Anh cảm thấy cô ta đáng thương, vậy thì tôi và Mộ Thần thì sao đây? diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Tôi và Mộ Thần đã không thể thương nhau được nữa!" Diệu Tinh thở hào hển kịch liệt: "Đường Nhã Đình còn có thể sinh nở được, nhưng mà Mộ Thần của tôi thì sao, anh ấy đã chết rồi, cũng sẽ không bao giờ về được nữa!" Lỗ tai Diệu Tinh vang lên âm thanh run rẩy.
"Đúng thế! Tiêu Lăng Phong, tôi không có yêu anh, chưa từng có..." Cô thở hào hển dồn dập. Vì đã dùng sức gào thét quá mức khiến cho mặt của cô cùng ánh mắt đều bị biến thành màu đỏ... Diệu Tinh kêu lên, sau đó thân thể của cô từ từ xụi lơ xuống dưới.



"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong nóng nảy cũng kêu lên.



"Anh buông cô ấy ra!" Mộ Sở lớn tiếng kêu lên, đẩy Tiêu Lăng Phong ra.



"Người nên nói những lời này chính là tôi, tôi mới là người đàn ông của cô ấy!" Tiêu Lăng Phong nói.



"Nhưng mà anh cũng chớ quên, tôi là cha của con cô ấy!" Mộ Sở nói khiêu khích. Vốn là, Mộ Sở muốn Tiêu Lăng Phong, nhưng khi anh nhìn thấy Tiêu Lăng Phong đối xử thô lỗ với Diệu Tinh như vậy, thì anh lại đổi ý rồi. Mộ Sở không muốn nói gì hết, anh muốn Tiêu Lăng Phong phải chịu hết mọi sự hành hạ, bởi vì anh ta dám làm chuyện tổn thương đối với Diệu Tinh, bởi vì cái chết của Mộ Thần nên Tiêu Lăng Phong sẽ phải trả giá thật lớn...



"Nhưng mà... Diệu Tinh căn bản cũng không thừa nhận thân phận của anh." Tiêu Lăng Phong khiêu khích.



"Cô ấy cũng nói cô ấy không hề yêu anh, chưa từng yêu anh!" Mộ Sở cười trào phúng. "Tiêu Lăng Phong, người cô ấy yêu vẫn là anh trai của tôi. Anh hao tổn tâm cơ, làm nhiều chuyện có lỗi như vậy, tìm mọi cách để bảo vệ đối với Đường Nhã Đình, một người phụ nữ ác độc như vậy, nhưng là kết quả thì như thế nào, Diệu Tinh nói cô ấy hận anh..." Mộ Sở cắn răng tàn nhẫn nhắc nhở.



Tiêu Lăng Phong, tôi chưa từng có yêu anh...



"Cho dù là như vậy, anh cũng không còn tư cách mang cô ấy đi!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền ôm lấy Diệu Tinh. Thể trọng của Diệu Tinh đã tăng lên rất nhiều. Nhìn cái bụng tròn vo của Diệu Tinh, anh giống như muốn trốn tránh liền quay mặt qua một bên.



Phòng bệnh.



"Các người có phải là có tật xấu hay không?" Bác sĩ trách mắng hai người."Thân thể của cô ấy vốn đã suy yếu, các người lại vẫn cứ kích thích cô ấy như vậy. Các người muốn hại chết cô ấy có phải hay không? Các người không biết lúc này sanh non thì sẽ nguy hiểm đến tánh mạng hay sao?"



Nghe thấy lời của bác sĩ, Tiêu Lăng Phong cũng hít một hơi. Anh cầm bàn tay nhỏ bé tái nhợt của Diệu Tinh: "Thật xin lỗi."



"Mộ Thần..." Diệu Tinh nhẹ giọng nỉ non, nước mắt từ trong khóe mắt cô chảy xuống...