Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 234 : Hiện trường vụ giết người

Ngày đăng: 08:47 19/04/20


Diệu Tinh thậm chí còn không kịp cả giãy giụa nữa, cũng không còn kịp thấy rõ cái gì nữa thì đã lập tức hôn mê bất tỉnh.



"Mẹ kiếp, thoạt nhìn người gầy teo nho nhỏ, không nghĩ tới lại nặng như vậy!" Gã đàn ông mắng." Mẹ nó! Trong bụng cô ta không phải là mang thai đôi đó chứ!"



"Mày hãy kiềm chế một chút đi. Nghe nói có thể là của Thiếu chủ đó." Một gã đàn ông khác mang theo nụ cười nhắc nhở.



"Nếu như đây là của Thiếu chủ, lão gia lại có thể sẽ đối xử như vậy với cô ta hay sao? Tôi xem tám phần là của tên họ Tiêu kia." Gã đàn ông cười. "Bất quá, bộ dạng của cô bé này lớn lên thật là tuyệt. Chậc chậc..."



"Nếu như mày không sợ bị lão gia thiến, thì mày cứ việc làm chuyện mà mày muốn làm đi!" Gã đàn ông cười. "Mày nghĩ muốn định làm Minh thứ hai à?"



"Mẹ kiếp! Ông đây lại không có hứng thú đối với phụ nữ có thai!" Gã đàn ông thô lỗ mắng, dùng giây nịt an toàn cố định Diệu Tinh ở trên ghế ngồi, tránh cho Diệu Tinh vì tốc độ xe quá nhanh mà sẽ bị đụng tới chỗ nào.



Mộ Sở cùng Lệ Viêm vội vã đi vào bệnh viện. @MeBau*[email protected]@  Bận rộn cả đêm, toàn thân anh cũng mệt mỏi đến sắp rã rời ra rồi. Không nghĩ tới, một số đường khẩu (chi nhánh, phân bang Ám Dạ) quan trọng, đột nhiên bị đánh bất ngờ. Tổn thất vô cùng nặng nề, hơn nữa còn có rất nhiều nhân viên quan trọng đã bị cảnh sát bắt được...



Ông cụ Mộ vì thế đã phát hỏa rất lớn, nhận định trong chuyện này hết thảy là đã có người thiết kế. Ông cụ tuyên bố nếu tra ra người này là ai, nhất định sẽ phải giết ngay người đó cho hả giận.



"Thiếu gia, tôi xem chúng ta vẫn nên cho người  bảo vệ tiểu thư Diệu Tinh đi!" Lệ Viêm nói có chút bất an.



"Ừ!" Mộ Sở gật đầu. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn "Chuyện này anh tới an bài đi!" Mộ Sở nắm quyền, thật đáng chết! Tiêu Lăng Phong kia lại để cho người phụ nữ khác mang thai con của mày! Vậy cũng đừng trách tao không cho mày cơ hội, tao thề, Diệu Tinh sẽ là của tao.



Tiêu Lăng Phong đi tới cửa phòng bệnh, nhìn cánh cửa rộng mở, trong lòng của anh chợt rơi bộp một tiếng. "Trình Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong gọi một tiếng. "Diệu Tinh!" Không nghe được tiếng đáp lại, anh bước một bước dài vọt vào trong phòng. Nhưng mà trong phòng bệnh trống trơn, trong phòng vệ sinh cũng không có người, hơn nữa quần áo bệnh nhân bị ném tán loạn ở trên giường bệnh...



"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong vừa gọi vừa chạy ra ngoài. Nhưng cả bác sĩ cùng y tá cũng không có ai nhìn thấy bóng dáng của cô. Vậy Diệu Tinh có thể chạy đi đâu đây? Mộ Sở, chẳng lẽ là hắn sao? Tiêu Lăng Phong nắm thật chặc quả đấm. Mộ Sở, tại sao mày luôn luôn muốn nhảy ra để đối nghịch với tao như vậy! Tiêu Lăng Phong lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Mộ Sở, nhưng tiếng chuông điện thoại cũng đang vang lên ở một nơi không xa.
"A!" Nhìn thấy lưỡi dao găm sáng như tuyết, Diệu Tinh bị dọa cho sợ đến nhắm cả mắt lại. Cô cho là mình đã sắp chết. Trên cổ cô đột nhiên thấy một hồi bén nhọn, đau đến dồn dập khiến cho cô bị mất đi tri giác.



Cuối cùng trong một tia ý thức, Diệu Tinh nghĩ đến Tiêu Lăng Phong. Có oán giận, cũng có không đành lòng, nếu như lần này em thật sự đã chết rồi, như vậy chúng ta cũng liền được giải thoát...



Không biết qua bao lâu. ngón tay Diệu Tinh bỗng nhúc nhích, sau đó cô từ từ mở mắt ra, nhìn thấy bản thân mình đã ngồi ở trong phòng, nhưng còn Lisa thì không thấy bóng dáng đâu.



"Lisa." Diệu Tinh đứng dậy. Lúc này mới nghe thấy tiếng động keng một tiếng. Một cây dao găm từ trên người cô rớt xuống. "A!" Diệu Tinh kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn vào mình. Giờ phút này trên người cô, trên tay cô, toàn bộ đều có vết máu. "Cứu mạng, cứu mạng…" Diệu Tinh ôm đầu lớn tiếng kêu, sau đó lảo đảo nghiêng ngã chạy về hướng cửa, dùng sức kéo cửa ra, nhưng chưa kịp bước ra, cả người cô liền xụi lơ xuống dưới.



Ngoài cửa, trên mặt đất tràn đầy vết máu, còn có cả một người phụ nữ đang nằm ở nơi đó. Người phụ nữ này không phải là ai khác, chính là Lisa.



"A…" Diệu Tinh bị dọa cho sợ đến xụi lơ ở góc tường, thất thanh hét rầm lên. "Cứu mạng, cứu mạng!" Cô lớn tiếng kêu, nhưng cũng không có sức để đứng dậy nữa. Ánh mắt của cô đầy hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lisa đang nằm trong vũng máu. Diệu Tinh ôm đầu. Máu trên tay cô dính vào trên mặt cô.



Vào lúc này tiếng còi cảnh sát đột nhiên vang lên. Diệu Tinh nhìn ra bên ngoài, có phải có người tới cứu cô hay không…



Nhưng mà… "Không được nhúc nhích!" Cảnh sát xông tới, lại nhắm ngay họng súng vào cô.



Diệu Tinh thậm chí ngay cả sức lực để khóc cũng không có nữa. Cô nhìn họng súng đen ngòm. Đây là chuyện gì xảy ra, tại sao rõ ràng cô là người bị hại, thế nhưng cô lại bị đối đãi như vậy... Tựa như, ba năm trước đây, chuyện xảy ra giữa cô và Mộ Thần vậy. Có phải nhất định cuộc đời này cô sẽ phải chết oan hay không? Có phải cái thế giới này thật sự không hề có công bằng hay không...



Thời điểm Tiêu Lăng Phong giống như đã nổi điên lên đi tìm kiếm Diệu Tinh, thì đột nhiên anh nhận được điện thoại của bót cảnh sát.



Két! Xe của Tiêu Lăng Phong chạy vòng vo bất ổn, sau mấy cua quẹo liền xiêu xiêu vẹo vẹo dừng lại. "Cái gì, Diệu Tinh giết người?