Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 251 : Những gì nên tới cũng đã tới
Ngày đăng: 08:47 19/04/20
Thời điểm Diệu Tinh cùng Ann đi ra công ty, thì thấy có một đám người đang vây quanh cửa. Cô còn đang nghi hoặc, thì từ trong đám người chợt có một bóng đen hiện ra. Diệu Tinh vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo vào trong ngực, ôm lấy thật chặc, mạnh mẽ tựa như là hận không thể ép chặt cô vào trong thân thể vậy.
"Diệu Tinh!" Một giọng nói trầm thấp mang đầy sự bi thương kêu lên hàm chưa vẻ run rẩy, Mộ Sở ôm thật chặc lấy Diệu Tinh. Anh không thể tin được mình còn có thể nhìn thấy Diệu Tinh, còn có thể ôm cô vào trong ngực như vậy. "Em đã đi đâu vậy? Anh rất nhớ em. Diệu Tinh, anh thật sự rất nhớ em." Mộ Sở khẽ khàng bày tỏ sự nhung nhớ của mình đối với Diệu Tinh.
Diệu Tinh bình tĩnh nghe hết thảy những lời này nhưng cũng không hề mở miệng nói gì, cũng chưa từng đẩy Mộ Sở ra. @MeBau*[email protected]@ Người đến người đi ở trong đại sảnh, mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn vào cảnh tượng đang diễn ra trước mặt. Người kia chính Tổng giám đốc của Dương thị mà! Thế nào mà anh ta lại chạy đến nơi đây, trắng trợn không chút kiêng nể gì mà ôm lấy vị hôn thê của tổng giám đốc bọn họ như vậy chứ...
Hồi lâu không cảm nhận được sự đáp lại cùng tâm tình của Diệu Tinh, Mộ Sở từ từ buông Diệu Tinh ra. Diệu Tinh vẫn bình tĩnh ánh mắt không hề gợn sóng, làm cho trong lòng của Mộ Sở mạnh mẽ đau đớn một hồi.
"Tiểu thư Laura, đây là..." Ann nhìn lại Diệu Tinh. Tiểu thư Laura luôn luôn rất ghét người khác đụng vào người mình.
"Không sao hết!". Diệu Tinh hướng về phía Ann lắc đầu một cái, sau đó cô phẩy phẩy làn váy.
Hành động này của Diệu Tinh thật sự đã làm cho Mộ Sở cảm thấy bị làm nhục. Nhưng anh vẫn nắm lại thành quyền, chính là vẫn không thể nào nói ra được điều gì.
Diệu Tinh nhìn Mộ Sở, anh đến muộn hơ so với trong tưởng tượng của cô. Cô cho là, khi Đường Nhã Đình biết cô đã trở lại, thì người đầu tiên mà cô ta thông báo sẽ chính là Dương Nhược Thi. Như vậy ngay sau đó Mộ Sở cũng sẽ biết. Nhưng mà... Hiển nhiên, hết thảy xem ra so đều chậm hơn theo dự liệu của cô.diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Nghe chừng những tin đồn bên ngoài kia đều là sự thật. Quan hệ giữa Mộ Sở và Dương Nhược Thi đúng là cũng không được tốt...
Nhìn này gương mặt vừa quen thuộc, lại vừa tựa như rất xa lạ kia, đôi môi của Mộ Sở khẽ mấp máy, nhưng rồi lại đột nhiên mím lại, không biết nên nói cái gì nữa!"... Diệu Tinh!" Mộ Sở khẽ run người.
"Đã lâu không gặp anh, A Sở!" Diệu Tinh cười khẽ. Rõ ràng là cách gọi này rất thân mật, tuy nhiên nó đã bị cô làm cho có vẻ đặc biệt xa cách.
"... Diệu, Diệu Tinh, những năm qua em có khỏe không?" Mộ Sở hỏi, bất chấp sự lạnh lùng của Diệu Tinh. Cầm bàn tay lạnh như băng của Diệu Tinh, Mộ Sở hỏi: “Em đã đi đâu vậy? Tại sao ngay cả một chút tin tức cũng không hề có như vậy? Em có biết là anh đã lo lắng cho em nhiều đến mức như thế nào, nhớ nhung đến em mục đíchết bao nhiêu hay không..."
Hừ!... Diệu Tinh khẽ cười nhẹ một tiếng, giống như là đã nén nhịn hồi lâu, rốt cục lúc này đã không nhịn được nữa rồi.
"Ơ! Đường tiểu thư, cô làm cái gì vậy?" Diệu Tinh mỉm cười hỏi. "Cho dù cô có muốn cảm tạ tôi thì cũng không cần thiết phải giữ lễ lớn đến mức như thế đâu!"
"Cô..." Đường Nhã Đình ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh. Ánh mắt của Đường Nhã Đình đủ lạnh, nhưng mà đến giờ phút này, cũng đủ thấy cô rất chật vật. Mặt của cô vẫn còn sưng vù y như cũ, quần áo trên người của cô dường như còn có chút ươn ướt. Nói vậy, những ngày này cô ta trôi qua cũng không thoải mái.
Hừ! Đây chính là kết quả của việc đắc tội đối với tôi. Diệu Tinh mỉm cười nhìn Đường Nhã Đình. Hiển nhiên, Đường Nhã Đình nhìn thấy cũng phải hiểu được ý tứ của Diệu Tinh.
"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình tủi thân ngẩng đầu lên. Tiêu Lăng Phong liền quay gương mặt của mình qua một bên.
"Đường tiểu thư, cô có biết việc làm này của cô có bao nhiêu bất nghĩa hay không?" Diệu Tinh ngồi xổm xuống. "Tôi cũng đã cảnh cáo trước đối với cô rồi. Tôi đã không còn là Trình Diệu Tinh của năm năm trước nữa rồi! Tôi sẽ không bao giờ còn để cho người khác bắt nạt mình nữa đâu!" Diệu Tinh nói rành rọt từng câu từng chữ thật rõ ràng. Nói xong, tiếp đó cô lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Dương Nhược Thi. Nhìn ánh mắt lạnh như băng kia của Diệu Tinh chiếu vào, bất giác người Dương Nhược Thi run lên, Cô cũng biết thời gian cũng không phải là ngắn ngủi, nhưng dù thế nào đi nữa thì cô cũng không làm sao có thể nghĩ đến, trong mắt Trình Diệu Tinh, sẽ có hận ý mãnh liệt đến như thế. Có thể nói là... sự khắc nghiệt đó làm cho người khác phải sợ chết khiếp.
"Trình Diệu Tinh, nếu như cô mà dám đụng đến đứa con của tôi, tôi đây sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô đâu!" Đường Nhã Đình rống lớn nói.
"Cô ở đó mà gào thét lên cái quỷ gì chứ?" Diệu Tinh xoa xoa lỗ tai. "Ra cửa quên uống thuốc rồi!" Diệu Tinh chán ghét nhìn Đường Nhã Đình lấy một cái. Diệu Tinh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Đường Nhã Đình chật vật bên dưới: "Đường tiểu thư, đồ có thể ăn lung tung, lời lại càng không thể nói lung tung được. Cẩn thận tôi tố cáo các người đã từng có những hành ví chứng tỏ thái độ phỉ báng của các người đó."
"Cái người phụ nữ này!" Đường Nhã Đình kêu to, giống như đã bị điên rồi, cô đứng dậy, liền nhào tới hướng về phía Diệu Tinh.
"Cô làm cái gì vậy?" Tiêu Lăng Phong kéo Đường Nhã Đình lại rồi đẩy cô qua một bên. "Cô vẫn còn ngại mình chưa đủ chật vật có phải hay không?"
"Tôi chật vật?" Đường Nhã Đình sờ sờ mặt của mình, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong. "Là cô ta đã đánh tôi!" Đường Nhã Đình chỉ vào Diệu Tinh nói như lên án.
A... Diệu Tinh cười, không đợi Tiêu Lăng Phong mở miệng, cô đã tiến lên. "Đường tiểu thư, cô thật giống như đã quên mất lời khuyên, cảnh báo của tôi rồi!" Diệu Tinh nhìn sang Đường Nhã Đình, giống như đang hỏi, cô quên mất là hồi trước tôi đã nói sẽ chôn cô theo đứa con của tôi à...