Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 256 : Dùng hành động để chứng minh cho cô biết
Ngày đăng: 08:47 19/04/20
"Mặc dù anh có chết thì mọi chuyện cũng không cách nào vãn hồi lại được sao?" Tiêu Lăng Phong đau đến cau mày. "Như vậy anh có chết, cũng sẽ không đủ để cho mối hận trong lòng em lắng xuống được hay sao?"
"Lời nói này của anh đã quá nghiêm trọng rồi!" Diệu Tinh cười khẽ một tiếng. "Mạng sống của anh đối với tôi mà nói, đến một chút xíu cũng không có ích gì. Tôi cũng sẽ không bởi vì anh như thế nào, mà buông xuống mối hận trong lòng mình. Tiêu Lăng Phong! Ở nơi này, mạng sống của anh...!" Diệu Tinh vỗ nhẹ một cái vào ngực, "…Đã không còn đáng giá tiền như trước nữa rồi!"
Gió, vào giờ khắc này vừa thổi tới, làm lay động nhẹ nhàng quần áo của Diệu Tinh. Rõ ràng là gió thổi rất nhẹ, @MeBau*[email protected]@ nhưng mà lại cũng rất lạnh. Thời gian ở nơi này dường như đã dừng lại tại một khắc này. Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh thật lâu. Một câu nói kia của cô, thật sự đã cực kỳ làm đả thương người...
"Không còn chuyện gì nữa, anh hãy tránh ra để cho tôi đi!" Diệu Tinh đẩy Tiêu Lăng Phong ra. Tiêu Lăng Phong chật vật lui về phía sau mấy bước, thân thể đụng vào cột đèn đường ở ven đường, "A!" Tiêu Lăng Phong đau đớn khẽ kêu lên một tiếng, sau đó anh ngồi xuống người mềm nhũn.
Diệu Tinh liếc mắt nhìn Tiêu Lăng Phong một cái, bất quá cô cũng chỉ là đẩy anh một cái mà thôi, coi như là diễn trò cũng phải tìm một thời gian thích hợp chứ! Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong ngã xuống, mới đầu Diệu Tinh cũng không có để ý lắm, nhưng khi cô đi về phía xe thì, Tiêu Lăng Phong thế nhưng lại té ngã xuống. Phịch! Cái ót của anh đụngvào mặt đất phát ra một tiếng động nặng nề. Diệu Tinh nhẹ nhàng cau mày lại, anh ta còn định giở trò quỷ gì nữa đây.
"Này! Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh không tình nguyện kêu một câu. "Anh đừng có đóng kịch nữa đi! Anh phải biết, chuyện này bây giờ đây đối với tôi hoàn toàn vô dụng."
“…”
"Tiêu Lăng Phong, anh có nghe thấy hay không!" Diệu Tinh đi tới bên cạnh người Tiêu Lăng Phong, cô nghoẹo đầu quan sát một chút. Gương mặt của Tiêu Lăng Phong đỏ dị thường, ở trên trán, còn có một chỗ bị đụng bị thương. Lúc này, Diệu Tinh mới nhớ lại, ở trong quán cà phê, cái ly trong tay Đường Nhã Đình đã nặng nề đánh trúng vào cái ót của Tiêu Lăng Phong.
"Này, Tiêu Lăng Phong! Anh có nghe thấy không?" Diệu Tinh ngồi xổm xuống đẩy đẩy vào người Tiêu Lăng Phong. Lúc này cô mới phát hiện ra, cả người Tiêu Lăng Phong đang nóng rần lên. Thật là... Diệu Tinh thở dài một cái.
Ngẩng đầu nhìn, ở chung quanh đây nào có người nào có thể giúp đỡ cho cô! Khẽ cắn răng, Diệu Tinh phí sức để kéo anh đi, sau đó nhét vào trong xe. Thể trọng của anh cho dù không đến nỗi nặng theo như dự đoán, thế nhưng mà, mặc dù có nhẹ đi nữa, đến cùng anh cũng là một người đàn ông trưởng thành. Diệu Tinh há miệng to ra thở hào hển, lau quệt mồ hôi hột trên đầu.
"Bất kể như thế nào, ngày hôm nay cũng coi như anh đã giúp đỡ tôi, hiện tại coi như tôi trả lại cho anh một món nợ ân tình!" . Diệu Tinh nhìn sang Tiêu Lăng Phong đã té xỉu nói một câu.
Bệnh viện.
"Ý của em muốn nói, hiện tại hết thảy đều là chỉ có một mình anh tình nguyện, anh tự mình đa tình đúng không?" Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh thật chăm chú. Sự lạnh lùng tỉnh táo của cô đã đâm vào lòng anh thật sâu, làm cho trái tim anh đau nhói. "Diệu Tinh, anh sẽ không buông tay với em, cho dù bây giờ em vẫn tỏ ra lạnh nhạt như thế, cho dù em có hận anh, anh cũng không hề quan tâm. Anh nghĩ muốn em phải trông vào hành động của anh, anh sẽ bồi bổ lại những tổn thương mà anh đã gây ra cho em." Tiêu Lăng Phong kiên định nói ra một câu.
"Cần gì phải như vậy chứ?" Diệu Tinh hỏi. "Tiêu Lăng Phong, coi như anh có làm nhiều hơn nữa, chúng ta cũng không thể nào có thể trở lại như quá khứ được nữa. Nếu như cũng đã không thể quay về, vậy thì cho dù tôi có nghĩ muốn tha thứ cho anh hay không, cũng có liên quan gì đâu?"
"Đương nhiên là có chứ!" Tiêu Lăng Phong lớn tiếng nói, "Diệu Tinh. Anh yêu em..." Anh khẽ vuốt ve gương mặt Diệu Tinh: "Còn em thì sao? Em có yêu anh hay không? Hoặc là... có còn yêu anh hay không?" Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh, nín thở chờ câu trả lời của Diệu Tinh.
"Có yêu!" Đáp án của cô ngoài dự đoán, nhưng cũng đau lòng dự đoán của anh. Có yêu? Đáp án này, sự xa cách của nó càng làm cho người ta còn đau lòng hơn so câu trả lời không thương. Diệu Tinh hài lòng nhìn dáng vẻ thống khổ của Tiêu Lăng Phong. "Còn có vấn đề gì nữa không?"
"Diệu Tinh, có phải là chỉ cần có thể khiến cho anh phải đau lòng, bất kỳ là chuyện gì em cũng đều nguyện ý làm, có đúng hay không?" Tay của anh từ từ bò đến trên mặt Diệu Tinh. "Hiện tại nhìn thấy anh chật vật như vậy, có phải là em cảm thấy rất vui vẻ hay không?" Tiêu Lăng Phong hỏi, nhưng giống như anh cũng không muốn phải lấy được đáp án của Diệu Tinh vậy. "Diệu Tinh, anh không tin em lại sẽ biến thành một con người như vậy. Tiêu Lăng Phong nói xong liền ôm chặt Diệu Tinh vào trong ngực mình. Cho dù hai người đã gần sát vào nhau, thế nhưng cũng không tìm lại được cảm giác trước kia đã từng có nữa. Nhiệt độ, mùi vị, hết thảy đều đã thay đổi...
Chậm rãi buông tay ra, Tiêu Lăng Phong lui về phía sau một bước.
"Hiện tại anh cũng không yêu cầu em tha thứ. Diệu Tinh, nhưng mà, anh lại rất muốn em tha thứ cho anh. Bất kể phải bỏ ra một cái giá cao như thế nào, anh cũng nhất định muốn em tha thứ cho anh, muốn em sẽ trở lại ở bên cạnh anh giống như lúc trước vậy... Không, có thể còn hạnh phúc hơn so với ngày trước nữa!"
Đúng là người si nói mộng. Diệu Tinh chán ghét liếc nhìn Tiêu Lăng Phong, đeo một cái kính mát lên mắt. "Bây giờ anh đang ngã bệnh, hãy nghỉ ngơi thật tốt đi!"
"Trình Diệu Tinh, anh sẽ không buông tay em đâu!"
"Tùy anh!"
Tiêu Lăng Phong dõng dạc cùng với sự mây bay gió thoảng (ý nói nhẹ nhàng) của Diệu Tinh đã tạo thành sự đối lập rõ ràng. Tiêu Lăng Phong đứng ở tại chỗ, nhìn Diệu Tinh tránh ra khỏi mình, nhìn Carlor vội vã đi từ trong thang máy ra ngoài, nhìn Diệu Tinh mặc cho anh ôm lấy mình. Sau đó hai người cùng đi vào thang máy. Tiêu Lăng Phong nắm quả thật chặc! Tôi tuyệt đối sẽ không buông tha như vậy, tuyệt đối sẽ không... Anh nghĩ đến đây, sau đó suy yếu ngã xuống.