Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 263 : Tiêu Lăng Phong, anh coi tôi là cái gì
Ngày đăng: 08:47 19/04/20
Điều tra liên tục mấy ngày cũng không tiến triển được chút nào. Lật ngược cả thành phố T lên, nhưng mà cũng không thể tìm được mấy người phải tìm kia. Mà người duy nhất tìm được, thì lại cũng không biết chuyện gì cả. Hiện tại đầu mối duy nhất chính là, lúc ban đầu bọn họ đã thương lượng với nhau là vứt đứa bé này xuống bờ sông. Bởi vì trời mưa rơi như vậy, ắt là nước sẽ phải dâng lên cao, đứa bé này sẽ bị nước cuốn trôi đi... Còn chuyện kế tiếp thì sẽ phải nghe theo mệnh trời.
Liên tục mấy ngày liền không ngủ không nghỉ, cả người Tiêu Lăng Phong thoạt nhìn cũng phá lệ tiều tụy. Vết thương cũ chưa lành lại tăng thêm. Liên tục mấy ngày trôi qua cả người anh đã gầy đi một vòng, ngay cả cái cằm cũng trở nên nhọn.
Lần nữa không có tiến triển, @MeBau*[email protected]@ Tiêu Lăng Phong cũng phiền não. "Súc sinh!" Tiêu Lăng Phong giận đến mức một quyền đánh vào trên mặt thủy tinh thượng. Thủy tinh từ từ xuất hiện tiếng rạn nứt vỡ ra, sau đó tay của anh tứa ra tia máu... Bảo bảo, con nhất định không được xảy ra chuyện, rất nhanh ba ba sẽ tới tìm con, sẽ yêu thương con thật tốt, sẽ yêu thương mẹ con thật tốt! Người một nhà chúng ta sẽ không bao giờ còn phải chia cách nhau nữa.
Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi qua, đang lúc bận bịu thì đã đến buổi hôn lễ của Tịch Mạt. Hôn lễ được cử hành ở trong vườn hoa của nhà họ Tiêu. Khách tới tham gia hôn lễ là người trọng yếu trong giới chính trị cho đến tinh anh trong giới thương mại. Trong vườn hoa nhà họ Tiêu có vẻ phá lệ náo nhiệt.
Tiêu Lăng Phong bận rộn tiếp đón tân khách, nhưng ánh mắt cũng không lúc nào ngừng tìm kiếm ở trong đám người. Anh biết nhất định Diệu Tinh sẽ tới. Chỉ có điều là anh không ngờ rằng, cả Carlos cũng tới đây. Nụ cười của anh từ từ cứng ngắc lại, cho đến lúc sau cũng không thế nào cười nổi nữa.
Chống tay vào đầu, Diệu Tinh thở dài một hơi thật sâu. Diệu Tinh, mày đã quá mệt mỏi rồi, mày cũng nên nghỉ ngơi, nên nghỉ ngơi...
Trong đám người đã không nhìn thấy bóng dáng Diệu Tinh của Diệu Tinh đâu nữa. Tiêu Lăng Phong liền bỏ lại tân khách đi ra ngoài. Dựa vào trực giác, anh trực tiếp đi về hướng của hậu viện. Quả nhiên, Diệu Tinh đang đứng ở đó, cái ót của cô dựa vào vách tường, cặp mắt hơi nhắm lại. Hình như là cô đang cực kỳ mệt mỏi rồi. Tiêu Lăng Phong đứng ở phía xa xa, đã bao nhiêu lâu rồi anh vẫn chưa từng thấy bộ dáng Diệu Tinh an tĩnh như thế! Anh không sao khống chế được, từ từ tiến lên phía trước.
Nghe thấy tiếng bước chân, Diệu Tinh cũng không hề mở mắt ra. "Làm sao anh tìm được tới nơi này. Em chỉ nghĩ muốn ở đây yên tĩnh một mình một hồi thôi mà! Anh cũng biết, em là người không thích náo nhiệt…" Giọng nói của Diệu Tinh nhẹ nhàng mang theo một chút mềm mại khi giải thích. "Em muốn đi ra ngoài đi một chút, ở chỗ này mệt quá. Carlos..." Diệu Tinh đang nói, đột nhiên ý thức được có điều gì đó không đúng. Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, một khắc kia, cô ngược lại rất tỉnh táo.
Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh. Cô nói muốn đi ra ngoài một chút, cô muốn đi đâu vậy? Có phải cô lại muốn chạy trốn hay không? Lần này, cô lại muốn đi bao lâu.