Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 267 : Có phải em vẫn còn thương anh ta hay không?

Ngày đăng: 08:47 19/04/20


 Tiêu Lăng Phong dừng xe ở ven đường, trước lời nhắc nhở của Ti Khiết đối với anh, anh không thể mải tìm kiếm tung tích đứa bé mà bỏ quên Diệu Tinh. Car­los kia thật sự đã cho anh một sự uy hiếp quá lớn...



Vốn dĩ anh là tính toán mau chân đến gặp Diệu Tinh, thế nhưng lại không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy Diệu Tinh cùng Car­los đang cùng nhau đi từ trong công ty ra ngoài. Sau đó hai người đi vào một tiệm độc quyền chuyên bán hàng cho bà bầu và trẻ sơ sinh. Suýt nữa thì thân thể của Tiêu Lăng Phong đứng không vững, Diệu Tinh...



Cách chiếc tủ kính Tiêu Lăng Phong nhìn Car­los cầm quần áo ướm thử ở trên người Diệu Tinh, còn Diệu Tinh thì đang cười ngọt ngào đến mức gương mặt cũng tràn ngập hạnh phúc, Diệu Tinh… mang thai? Không, chuyện này là không thể nào, làm sao có thể chứ! Tiêu Lăng Phong níu lấy quần áo thật chặt. @MeBau*[email protected]@  Có lẽ trong chuyện này nói không chừng là có chuyện hiểu lầm gì đó cũng nên. Nghĩ như vậy anh từ từ tiến lên.



Diệu Tinh nhìn từng món quần áo trẻ nít thật dễ thương kia, không nhịn được tiến lên sờ sờ. Thật sự rất đáng yêu...



"Car­los, chúng ta mua nhiều một chút có được hay không?" Diệu Tinh vui vẻ nói một câu, mặc dù đối với đứa bé của Tịch Mạt thì hơi sớm một chút, thế nhưng mà cô lại không nhịn được muốn tặng bạn tốt của mình  một ít đồ vật.



Car­los đứng sau lưng Diệu Tinh, nhìn dáng vẻ kích động của cô, anh nhẹ nhàng lui qua một bên, đi ra bên ngoài nghe điện thoại. Hiếm khi có được tâm tình của cô không tệ như hôm nay.



Sau khi Tiêu Lăng Phong đi vào cửa, anh nhìn thấy Diệu Tinh đang đứng bồi hồi ở trước chỗ quần áo bà bầu. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Tựa như là mỗi món đồ nào cô cũng đều thích, lại vừa tựa như… cô đang không biết rốt cuộc nên chọn cái nào vậy.



"Màu hồng đi!" Tiêu Lăng Phong chịu đựng sự đau lòng nói.



"Màu hồng không thích hợp với Tịch Mạt..." Diệu Tinh đang nói đột nhiên cảm thấy không đúng, liền xoay người lại. Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, một khắc kia cô thoáng sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng, cô lùi lại về phía sau một bước. Rầm, thân thể của cô đụng vào cái giá treo quần áo ở sau lưng.



"Em… mang thai?" Tiêu Lăng Phong hỏi giọng đầy vẻ đau khổ.



"Anh rất thất vọng?" Nghe thấy những lời của Tiêu Lăng Phong nói..., Diệu Tinh cố ý hỏi lại vẻ đầy cay nghiệt, hà khắc.



"Em cứ nhất định phải nói chuyện với anh như vậy hay sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Diệu Tinh, ở trong lòng em, anh thật sự là hạng người như vậy hay sao?" Anh kéo Diệu Tinh lại gần hơn trong ngực mình, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn trên cổ Diệu Tinh vẫn còn dấu vết của những nụ hôn chưa tiêu tan, làm cho ánh mắt của anh đau nhói… "Em, hai người…" Tiêu Lăng Phong nắm lấy cánh tay của Diệu Tinh thật chặt, hô hấp của anh cũng bắt đầu trở nên bất quy tắc.




Diệu Tinh, xin hãy tin tưởng ở anh. Anh thật sự yêu em, cũng không phải là anh thật sự muốn em phải khổ sở, thương tâm...



Trời mưa cả đêm. Vì sợ phải trở lại này trong căn phòng trống rỗng, Diệu Tinh một mình đi tới phòng làm việc. Ngày mới vừa vặn hé chút ánh sáng, Diệu Tinh liền bị một cuộc điện thoại đánh thức.



"A lô!"



"Trình Diệu Tinh, cô, đồ đê tiện này, cô đã mang mấy đứa nhỏ của tôi đi nơi nào rồi?" Nghe tiếng gào thét này qua điện thoại, quả nhiên trong nháy mắt cơn buồn ngủ của Diệu Tinh tan đi một nửa.



"... Đường Nhã Đình?" Diệu Tinh đứng dậy.



"Hừ! Thế nào? Không nghĩ tới sao?!" Đường Nhã Đình cười. "Cô cho rằng, bằng một chút những chứng cớ đó của thám tử tư thì nhất định sẽ có thể làm gì được tôi hay sao? Tối đa thì cảnh sát cũng chỉ là lập án điều tra. Mà tôi… Cũng không có người chỉ ra chỗ sai."



"Vậy chúng ta sẽ chờ xem, thử xem một chút có phải là cảnh sát có thể tìm ra được chứng cớ để khởi tố cô hay không? Đường Nhã Đình, tôi sẽ giúp một tay. Mặc dù có phải bỏ ra nhiều hơn nữa, tôi đây cũng muốn cô phải trả cái giá thật lớn!" Diệu Tinh níu thật chặc lấy lớp vải hoa văn trên ghế sa lon.



"Vậy tôi đây cũng nhìn xem có phải cô tra ra mọi chuyện được đến nơi hay không!" Đường Nhã Đình nói đầy vẻ khiêu khích: "Hiện tại tôi hỏi cô một lần nữa, hai đứa con của tôi đâu? Cô đã mang bọn chúng đi nơi nào rồi? Cô hãy nhanh chóng con trả lại con cho ta ngay lập tức!" Đường Nhã Đình gào thét giống như một con dã thú cuồng bạo vậy. Diệu Tinh nhẹ nhàng để điện thoại cách xa thêm mấy phần, xoa xoa lỗ tai.



"Con của cô mất, tìm tôi làm gì?"



"Trình Diệu Tinh, nếu như cô dám làm tổn thương bọn chúng, tôi đây sẽ không bỏ qua cho cô! Cô ác độc như vậy, đáng đời cô không sinh ra được đứa bé!"



Khanh khách… Nghe những lời mắng chửi đầy tức giận của Đường Nhã Đình, Diệu Tinh không hề nổi giận, mà ngược lại, cô lại cười ra thành tiếng: "Vậy thì thật là đáng tiếc quá đi mất, hai đứa bé cô đã sinh ra, thế nhưng lại không thể nào mà bảo vệ được cho bọn chúng thật tốt. Đường Nhã Đình, cô nói xem… Hai chúng ta người nào mới thật là đáng buồn hơn đây..."