Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 278 : Đó là sự sỉ nhục cả đời đối với bọn trẻ.

Ngày đăng: 08:47 19/04/20


  Diệu Tinh thu thập xong hết thảy, rốt cục ngồi xuống, sau đó nhìn Tiêu Lăng Phong. Hôm nay Tiêu Lăng Phong thật kỳ quái, nhất là ánh mắt khi nhìn cô lại càng thêm quái dị, đáng sợ.



"Tiêu Lăng Phong, anh làm sao vậy?" Diệu Tinh lo lắng hỏi. "Này!"



"Hả?" Tiêu Lăng Phong sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu một cái. "Anh không sao!" Anh nói xong, cầm lấy tay của Diệu Tinh: "Diệu Tinh. Em có nhớ, thời điểm Tịch Mạt kết hôn em đã nói câu gì hay không?" 



Diệu Tinh nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong. Cô đã nói nhiều như vậy, làm thế nào có thể nhớ đến một câu nói kia! @MeBau*[email protected]@  "Tiêu Lăng Phong, có phải là trong người anh không thoải mái hay không?"



"Không có!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền ôm Diệu Tinh vào trong ngực, chạm đến vết thương ởtrên bả vai thương rất đau, tuy nhiên anh vẫn vui vẻ quên cả cau mày: "Diệu Tinh, anh rất tốt! Anh chưa từng bao giờ cảm thấy trong người tốt như vậy." Anh nói xong liền vui vẻ hôn lên gò má của Diệu Tinh. Anh vui vẻ đến mức hình như có lẽ đã quên mất, bọn họ bây giờ không còn hòa hảo như lúc ban đầu, cũng quên mất Diệu Tinh vẫn còn chưa tha thứ cho anh..."Diệu Tinh, thật ra thì chúng ta..."



"Két..." Theo tiếng đẩy cửa, một âm thanh lúng túng vang lên, nghe thấy tiếng động, Diệu Tinh vội vàng đẩy Tiêu Lăng Phong ra. Nhìn thấy Hạ Cẩm Trình cùng Tiểu Triết cô thoáng sửng sốt một chút.



"Cẩm Trình, mời đi vào ngồi!" Diệu Tinh mỉm cười. Tiêu Lăng Phong vẫn tính trẻ con liền bĩu môi. Thật sự Diệu Tinh đối xử với bất cứ người nào cũng đều rất tốt. Nhất là với Hạ Cẩm Trình. Anh biết trong lòng Diệu Tinh thật lòng vẫn coi Hạ Cẩm Trình là bạn bè. Mặc dù biết giữa hai người chỉ là bạn bè, nhưng mà.. trong lòng anh vẫn không thể nén nhịn được mà bốc lên phừng phừng sự chua xót.



"Tiểu Na đã khá hơn chút nào chưa?" Diệu Tinh hỏi.



"Coi như cũng được! Ít nhất sẽ không khóc nhè cả ngày lẫn đêm vì đau đớn nữa!" Hạ Cẩm Trình thở dài thật sâu.



"Sorry, (Xin lỗi – tiếng Anh trong nguyên bản) nếu không phải là em đã gọi điện thoại cho anh..."



"Em đó, cô nhóc này, làm sao lại là lỗi của em được!"



"Này... Anh đã bao giờ nhìn thấy một cô nhóc đã sắp ba mươi tuổi hay chưa?" Diệu Tinh giận dỗi trách móc. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Sau đó cô khom lưng xuống nhìn Tiểu Triết một chút. Tiểu Triết theo bản năng liền trốn vào sau lưng ba ba của mình. Hạ Cẩm Trình đau lòng ôm lấy con trai.



"Thằng bé vẫn còn có chút sợ người lạ. Hiện tại anh đang cho làm hỗ trợ giúp tâm lý."



"Không sao đâu!" Diệu Tinh lắc đầu một cái, sau đó cô hướng về phía Tiểu Triết nở nụ cười dịu dàng: "Một lát nữa Alice cùng Evan sẽ cùng tới đây! Có lẽ thằng bé sẽ khá hơn một chút!"




"Mấy người còn đứng đấy chần chứ cái gì nữa, còn không mau ném người phụ nữ điên này ra ngoài cho tôi!" Hạ Cẩm Trình ôm chặt Tiểu Triết vào trong ngực.



"Hạ Cẩm Trình, anh không có tư cách đụng đến đứa nhỏ của tôi! Anh hãy trả lại bọn trẻ cho tôi, trả lại cho tôi!" Đường Nhã Đình gào thét, trong đôi mắt đầy máu đỏ mạo hiểm kinh người. "Buông đứa nhỏ của tôi ra!" 



Đường Nhã Đình kịch liệt giùng giằng, cổ tay mảnh khảnh bị chiếc còng tay mài rách, túa máu ra: "Các người hãy buông tôi ra." Đường Nhã Đình kêu gào, "Hãy trả lại đứa nhỏ của tôi cho tôi, không được giành đứa nhỏ của tôi, không được..."



Nghe Đường Nhã Đình gào thét. Diệu Tinh quay mặt qua một bên, không nhìn tới hình dáng thê thảm của Đường Nhã Đình, cũng thuận thế che ánh mắt tiểu Na. Cô không muốn để ấn tượng xấu về người mẹ ở trong đầu óc đứa nhỏ, mẹ đẻ của chúng lại có một hình tượng như vậy...



"Trình Diệu Tinh, mày đã cướp đi hết thảy của tao, rồi mày sẽ gặp báo ứng biết chưa, mày sẽ không được chết tử tế..."



Chát! Tiêu Lăng Phong vẫn không lên tiếng rốt cục đã nổi giận. Anh ném cái chén trong tay lăn ở dưới chân Đường Nhã Đình. "Các người là phế vật sao? Ba người mà không kiềm chế nổi một người phụ nữ là sao? Lập tức lôi cô ta cút ra ngoài ngay cho tôi!" Tiêu Lăng Phong chỉ vào cửa. Anh có thể làm như không thấy sự nổi điên lẫn sự náo loạn đến mệt mỏi của Đường Nhã Đình. Thế nhưng mà Đường Nhã Đình đã nguyền rủa Diệu Tinh như vậy, anh thật sự là không có cách nào tiếp nhận nổi.



"Các người cũng sẽ gặp báo ứng, các người sẽ không được chết tử tế..." Đường Nhã Đình kêu gào, âm thanh càng ngày càng bị kéo xa hơn. Hạ Cẩm Trình đặt đứa nhỏ ở trong ngực mình xuống, đi mấy bước theo ra bên ngoài.



"Hạ Cẩm Trình, van cầu anh, hãy trả con lại cho tôi!" Đường Nhã Đình khóc, phịch một cái liền quỳ xuống. "Tôi đã sai lầm rồi, anh nghĩ muốn thế nào trừng phạt tôi cũng có thể."



"Tôi thì cái gì cũng không biết làm!" Hạ Cẩm Trình từ trên cao hạ mắt xuống nhìn Đường Nhã Đình. "Nếu như cô còn có lương tâm, như vậy cô liền sám hối cho thật tốt đi! Sám hối vì những tổn thương mà cô đã làm đối với Diệu Tinh. Sám hối vì sự cực đoan của mình đã phá hủy cả những đứa con của mình..."



"Tôi không phải như vậy, không phải là tôi cố ý!" Đường Nhã Đình khóc. "Bọn trẻ là con của tôi mà, cho dù là tôi có xấu xa như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ làm thương tổn đến con của mình!”



"Đường Nhã Đình. Tại sao cô lại xấu xa như vậy chứ? Trời cao không trực tiếp trừng phạt cô mà lại muốn thương tổn đến hai đứa con của tôi?"



"Con của anh sao?" Đường Nhã Đình đột nhiên dừng khóc, "Năm năm rồi, Hạ Cẩm Trình, chừng nào đã bao giờ thì anh chịu thừa nhận bọn trẻ là con của anh chứ! Bọn chúng là của tôi!" Đường Nhã Đình rống to.



"Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không để cho bọn trẻ nhớ đến chúng đã có một người mẹ như cô đâu, bởi vì... Đó là sỉ nhục cả đời của bọn chúng..."