Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 287 : Yêu nhau, cuối cùng thì hai người cũng sẽ đi đến được với nhau
Ngày đăng: 08:48 19/04/20
Công ty, bệnh viện, đều là những nơi mà Diệu Tinh không muốn đi tới. Bởi vì ở nơi đó có những người mà cô không biết sẽ phải đối mặt như thế nào, lại càng không biết sẽ phải trả lời như thế nào cho bọn họ. Dương Nhược Thi nói đúng, bất kể cô có lựa chọn như thế nào, thì cũng sẽ có người bị tổn thương.
Diệu Tinh dừng xe ở ven đường, hít một hơi thật sâu. Cô cảm giác mình giống như sắp bị ép vỡ rồi, ngay cả không gian để hô hấp cũng không có nữa. Từ từ gục xuống trên tay lái, Diệu Tinh xoa bóp huyệt Thái Dương, sau đó cô nhanh chóng đẩy cửa xe ra, bước ra ngoài. Hiện tại cô không dám sống ở trong một không gian nhỏ thu hẹp như vậy, giống như một khi dừng lại, đồ vật ở bốn bề liền đè ép tới cô vậy...
Ném xe lại trên đường, @MeBau*[email protected]@ Diệu Tinh đi từ từ ven đường phố. Khi cô đi mệt rồi, liền dừng lại, sau đó lại đi tiếp, cho đến khi cô không còn đủ khí lực nữa, thì cô mới chịu dừng lại. Bất tri bất giác, sắc trời đã tối xuống, Diệu Tinh dừng bước lại, cũng không thể vẫn cứ đi thẳng dọc theo đường cái mãi như vậy được. Nếu cô còn tiếp tục như vậy nữa thì cô cũng không thể đi đến được mục đích của mình, lại càng sẽ không nghĩ ra được đáp án...
"Mẹ!" Tiểu Duệ cẩn thận chăm chú nhìn Diệu Tinh, "Có phải là mẹ có chuyện gì không vui hay không?" Bàn tay nhỏ bé của cậu bé từ từ bò đến trên mặt Diệu Tinh.
Diệu Tinh nhìn Tiểu Duệ khẽ nở một cười dịu dàng. Con đi lên thay quần áo đi! Mẹ không sao đâu." Diệu Tinh xoa xoa mái tóc của Tiểu Duệ. Cô không muốn Tiểu Duệ bị thất vọng, nhưng mà Alice thì sao đây? Làm sao cô có thể sau khi phá vỡ cuộc sống bình yên hạnh phúc của con gái, lại tiếp tục để lại cho con bé một gia đình đổ vỡ tan tành như vậy được chứ…
Sau bữa cơm tối, Diệu Tinh vẫn ngồi ở trong phòng khách, chờ Carlos hết bận, mà hiển nhiên là Carlos lại không muốn phải ra sớm như vậy. Carlos đứng ở trên ban công vây ngoài thư phòng, anh đã hút liên tục mười mấy điếu thuốc rồi.
Cốc cốc cốc.
"Carlos. Anh đã hết bận rồi chứ?"Diệu Tinh nhẹ giọng hỏi.
"Ừ!" Anh dụi tắt điếu thuốc lá trong tay mình: "Em vào đi!"
Vừa vào đến cửa, Diệu Tinh đã ngửi thấy mùi thuốc lá đến gay mũi. Cô thở dài, nhưng vẫn quyết định sẽ phải nói ra những trong lòng của mình.
"Anh mới vừa hết bận sao?"
"Ừ! Công việc ở bên này cũng đã kết thúc, cho nên, mấy chuyện vụn cũng có nhiều hơn chút!" Anh ngồi xuống.
Kết thúc, đó không phải là chính là ý nghĩa phải về Barcelona rồi, cho nên… Chuyện này, thật sự không thể kéo dài thêm nữa.
"Chúng ta nói chuyện một chút được không?" Diệu Tinh ngồi xuống ở phía đối diện với Carlos.
"Laura. Anh mệt chết đi rồi!"
Mưa ào ào đến hù dọa, nhưng Diệu Tinh lại không còn cảm thấy buồn ngủ nữa rồi. Cô ôm thật chặt lấy cái chăn, nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ cứ chốc chốc lại chợt lóe chợt lóe… Cái chăn ở trong tay cô đã bị cô túm lấy thật chặt cào thành một đoàn.
Ngoài cửa sổ, mưa ào ào rơi xuống dưới đất cả đêm, đồng thời cũng có một người bởi vì có chuyện giống nhau mà cả đêm mất ngủ...
Carlos đứng ở cửa sổ, ngay cả ông Trời cũng không giúp anh. Anh mới vừa vặn nói muốn mang bọn nhỏ đi chơi, thì ngày hôm nay liền bắt đầu mưa. Hơn nữa nhất thời, còn không có bất kỳ ý tứ ngừng nghỉ.
Trời như nghe thấy lười người nói vậy, tiếng chuông điện thoại trong túi áo chợt vang lên. Nhìn thấy mã số xa lạ, Carlos theo bản năng liền cau mày lại.
"Helo!" (Xin chào – tiếng Anh trong nguyên bản)
"Carlos tiên sinh, tôi là Lương Tịch Mạt." Tiếng của Tịch Mạt từ đầu điện thoại bên kia truyền đến. "Không biết nói chuyện với ngài vào thời gian này liệu có tiện không vậy? Tôi có một số việc muốn cùng nói chuyện với ngài một chút!"
"Giữa hai chúng ta có chuyện gì cần nói sao?"
"Dĩ nhiên, chúng ta cũng yêu Diệu Diệu, cùng hi vọng cô ấy được hạnh phúc, không phải sao?" Tịch Mạt bình tĩnh cười khẽ một tiếng. Đầu ngón tay của cô như có như không xẹt qua ở trên thủy tinh.
"Cô nói muốn hi vọng Diệu Tinh hạnh phúc, hay là hy vọng Diệu Tinh cùng anh trai cô được hạnh phúc?" Carlos hỏi. "Cô nói nói gặp nhau đi! Buổi trưa tôi tương đối có thời gian!"
"Tốt lắm. Tôi liền đợi ngài trong phòng cà phê ở phía đối diện với quý công ty!" Tịch Mạt nói xong liền cúp điện thoại di động, một giây kế tiếp cô bấm điện thoại của Lãnh Liệt: "Ở bên này tôi đã hẹn được với Carlos rồi! Diệu Tinh ở bên kia… trông chờ vào anh đó!"
Bùi Hạo Thần vẫn ngồi ở một bên nhìn Tịch Mạt, nếu như ban đầu cũng có người liều lĩnh giúp anh như vậy, có phải là anh cũng có thể sớm có được sự tha thứ hay không.
"Anh nói này, em còn đang mang thai như vậy, không nên cứ luôn luôn chạy tới chạy lui như thế. Ngày hôm nay anh không đi công ty nên anh sẽ đi cùng em tới đó!" Trong bụng Tịch Mạt bây giờ là những hai bảo bối, Bùi nữ sĩ mỗi ngày đều một cuộc điện thoại để hỏi han ân cần như vậy: "Lại đây ngồi đi!"
Tịch Mạt nặng nề thở dài. "Không vội vàng sao được, hiện tại người đáng thương nhất đúng là Diệu Tinh rồi."
"Được rồi, hết thảy đều sẽ khá hơn thôi! Nếu như trong lòng của bọn họ vẫn còn yêu đối phương, như vậy dù bất kể bao nhiêu khó khăn, bất kể có bao nhiêu người lượn quanh để yêu thương, cuối cùng thì hai người cũng sẽ đi đến được với nhau..."