Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 3002 : Nơi này của anh cũng đã không thể chứa đựng thêm một người nào khác nữa! 2
Ngày đăng: 08:48 19/04/20
Carlos nhức đầu nhìn mấy người trước mắt. Rõ ràng mấy người tuổi cộng lại đã được một xấp dầy, tăng lên thành mấy trăm tuổi. Ấy vậy mà lại còn ngây thơ giống trẻ con hết cả như thế! Carlos xoa xoa huyệt Thái Dương. Có một đám bạn bè quái dị như vậy, anh cảm thấy Tiêu Lăng Phong bị đùa chơi không có chết, mà còn sống được tới ngày nay, tuyệt đối là một kỳ tích.
"Có lẽ đối với anh mà nói thì có chút tàn nhẫn, nhưng lâu như vậy cho tới nay, tất cả mọi người đều đã mệt muốn chết rồi. Tức thời được buông lỏng một chút thì không có gì là không tốt." Lãnh Liệt đứng ở bên người Carlos: "Tôi biết mọi lời nói như thật xin lỗi, cám ơn anh... những lời nói này đối với anh thực sự hoàn toàn là vô dụng, có thể nói là rất tàn nhẫn! @MeBau*[email protected]@ Hơn nữa cũng không tới lượt tôi nói ra những lời này. Nhưng mà Carlos, anh là một người tốt, cũng là đáng để cho bạn bè phải trả ra hết thảy."
"Tôi có thể làm như vậy là bởi vì cảm thấy đáng giá!" Carlos ngẩng đầu lên: "Bởi vì tình yêu của tôi đối với Diệu Tinh… tôi bại bởi vì Tiêu Lăng Phong, bởi vì người yêu trong lòng của Diệu Tinh là Tiêu Lăng Phong… Cho nên, tôi không có gì gọi là tiếc nuối, cũng không có gì là không cam lòng."
Diệu Tinh vẫn luôn lo lắng cho tình hình của Tiêu Lăng Phong. Cách đó không xa, những âm thanh rất nhỏ kia chui vào trong lỗ tai của cô. Thân thể của Diệu Tinh khẽ run lên một cái. Diệu Tinh cắn môi thật chặt. Nhưng mà sau đó, cô lại không cách nào phát ra tiếng nói được.
Ngón tay của Tiêu Lăng Phong chợt bỗng nhẹ nhàng nhúc nhích một chút. Anh đã bắt đầu từ từ có ý thức. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Chẳng qua là toàn thân anh lúc này giống như đang bay bổng lên vậy! Đáng chết, không phải là anh đã bị tiêm thuốc mê vào quá liều lượng thuốc đó chứ! Cho nên cả người anh mới có cái dạng như thế này.
"Tiêu Lăng Phong, cậu đã tỉnh chưa?" Ti Khiết hỏi, sau đó trước khi Diệu Tinh mở miệng một giây, cô liền che lấy cái miệng của Diệu Tinh lại.
"Ừ!" Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng đáp lại: "Phẫu thuật có thuận lợi không? Diệu Tinh như thế nào?"
"Diệu Tinh rất tốt!" Carlos hít sâu một hơi. Người mình yêu cũng đã bị cướp đi rồi, trêu cợt Tiêu Lăng Phong một chút, không có gì là không được đi! "Anh thấy thế nào rồi?"
"Tôi rất khỏe!"
"Anh biết là em sẽ không!" Tiêu Lăng Phong khẽ vuốt ve gương mặt của Diệu Tinh: "Anh cũng vậy, không muốn em gả cho người khác! Diệu Tinh! Cả đời này, anh cũng không nghĩ sẽ chơi đùa hay vứt bỏ em."
"Nếu như... nếu như sau này em yêu người khác, không cần anh nữa. vậy thì anh phải làm sao đây?" Diệu Tinh nức nở.
"Nếu vậy... em cứ việc đi làm những chuyện em thích! Anh chỉ mong muốn em sẽ được hạnh phúc." Trong lời nói của Tiêu Lăng Phong tràn đầy sự cưng chiều.
"Vậy còn anh thì làm sao đây?"
"Yên lặng ở đó coi chừng em. Nhìn em hạnh phúc, như vậy là được rồi!"
"Tại sao?"
"Bởi vì nơi này của anh cũng đã không thể chứa đựng thêm một người nào khác nữa!" Tiêu Lăng Phong nắm lấy tay của Diệu Tinh áp vào trong ngực mình. Anh hôn lên vầng trán của Diệu Tinh: "Anh yêu em."
"Đồ ngốc!" Diệu Tinh ôm thật chặt Tiêu Lăng Phong: "Tiêu Lăng Phong, em cũng vậy, em yêu ngươi, luôn luôn..."