Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 303 : Dành cho cô tất cả sự dịu dàng
Ngày đăng: 08:48 19/04/20
Tiêu Lăng Phong kéo theo cái chân bó thạch cao cồng kềnh mang theo Diệu Tinh phơi nắng ở trong sân. Đột nhiên có một hồi âm thanh huyên náo đã hấp dẫn tầm mắt của anh. Xuyên thấu qua đám người kia, anh nhìn thấy không rõ ràng lắm có một người phụ nữ đầy máu me. Không ngờ lại là Đường Nhã Đình, Tiêu Lăng Phong cũng hít một hơi, theo bản năng anh kéo Diệu Tinh đến bên cạnh mình.
Như vậy là đã có chuyện gì xảy ra. Nhìn chiếc ga giường bị máu chảy ra đã nhuộm đỏ gần như hết, theo bản năng anh hiểu rõ ngay, đây chính là trò đùa bỡn gì đó của Đường Nhã Đình.
"Sao vậy?" Cảm giác được Tiêu Lăng Phong có vẻ mất tự nhiên Diệu Tinh hỏi.
"Không có gì hết!" Tiêu Lăng Phong cười khẽ một tiếng. "Chính là nghĩ muốn ôm em một cái."
"Buồn nôn! ở đây đang có thật là nhiều người đó!" Gương mặt của Diệu Tinh có một chút nung đỏ.
"Sợ cái gì chứ." Tiêu Lăng Phong xem thường: "Em là bà xã của anh, mọi người đều biết là như vậy!" Anh nói qua: @MeBau*[email protected]@ Bất quá, anh nghĩ chúng ta nên xuất viện thôi. Bằng không con nhóc Tịch Mạt kia, nói không chừng đã dạy con gái của chúng ta thành hình dáng gì nữa không biết!"
"Không phải vậy! Tịch Mạt là người dễ thương mà!"
"Dễ thương sao?" Tiêu Lăng Phong khịt mũi xì một tiếng đối với lời nói kia của Diệu Tinh: "Chỉ có Bùi Hạo Thần mới chịu được cô ấy thôi!"
"Làm sao có thể như vậy chứ!" Diệu Tinh bất mãn: "Louis cũng yêu Tịch Mạt rất vô tư mà! Còn có Irvine nữa, anh ấy rất thích Tịch Mạt, nhưng là vì không muốn làm khó cho Tịch Mạt, cho nên anh ấy đã không nói ra tình cảm của mình. Như vậy mà anh không cảm thấy tình yêu như vậy thật vĩ đại hay sao?"
Tiêu Lăng Phong nhìn nụ cười trên khóe miệng của Diệu Tinh, giống như khi thấy Tịch Mạt được hạnh phúc, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), cô cảm thấy còn vui vẻ hơn khi chính mình được hạnh phúc vậy.
"Nếu như thời gian có thể lặp lại một lần nữa, Diệu Tinh, anh nhất định sớm tìm đến em một chút. Sau đó anh sẽ yêu thương em, cưng chiều em thật nhiều..."
Diệu Tinh không nhịn được cười: "Tiêu Lăng Phong, tuổi của hai người chúng ta cộng lại thì cũng đã trên năm mươi rồi, anh còn nói ra những lời ngon tiếng ngọt giống như một tiểu nam sinh như vậy, anh không cảm thấy buồn nôn à?"
"Không..." Diệu Tinh mới vừa vặn khạc ra một chữ, thì miệng của cô đã bị chận lại. Đây là cái loại đàn ông gì vậy, đã được tiện nghi mà vẫn còn khoe mẽ, rõ ràng là trong tim mình có quỷ, lại còn muốn tìm một chút lý do đường hoàng.
Tiêu Lăng Phong ngậm vào hai cánh môi của Diệu Tinh. Hơi thở nóng bỏng đốt cháy đôi môi Diệu Tinh: "Đừng... như vậy, anh vẫn còn đang bị thương." Diệu Tinh khước từ, trong lòng cũng có chút sợ.
"Anh sẽ nhẹ một chút, đừng sợ!" Tiêu Lăng Phong nói an ủi, sau đó ôm lấy Diệu Tinh.
"Anh..."
"Lúc đi ra, anh đã phá bỏ thạch cao rồi!" Tiêu Lăng Phong giải thích.
"Em..."
"Bà xã, con của chúng ta cũng đã sắp được năm tuổi rồi, vậy mà em vẫn còn xấu hổ." Tiêu Lăng Phong cười. Khi ngón tay anh chạm đến làn da dưới lớp vải áo này, anh lập tức ngẩn người ra. Dưới ngón tay anh, là một vết sẹo, cái này hẳn là đã lưu lại từ năm năm trước: "Bà xã, em cực khổ rồi!" Cách lớp vải áo, anh đặt lên đó ở đó một nụ hôn yêu thương.
"Đừng nhìn!" Khi Tiêu Lăng Phong vén vạt áo của Diệu Tinh lên, thì cô liền ngăn lại: "Nhìn xấu lắm." Diệu Tinh lắc đầu.
"Nhưng mà cho tới bây giờ, anh lại cảm thấy chưa từng bao giờ nhìn thấy có vết sẹo nào xinh đẹp như thế!" Ngón tay Tiêu Lăng Phong từ từ xẹt qua trên vết sẹo. Nhìn hàng lông mi Diệu Tinh khẽ run rẩy, trong lòng Tiêu Lăng Phong có chút đau đớn, anh hôn ánh mắt của Diệu Tinh: "Bà xã, anh sẽ làm cho em vĩnh viễn được vui vẻ!"
Tiêu Lăng Phong nắm lấy ngón tay của Diệu Tinh. Mười ngón tay của hai người đan xen vào nhau: "Về sau này chúng ta cũng sẽ luôn nắm chặt lấy bàn tay của nhau, không bao giờ buông ra nữa..."
Tiêu Lăng Phong cẩn thận tỉ mỉ hôn lên môi Diệu Tinh, mỗi một động tác của anh đều nhẹ nhàng, êm dịu, mang tất cả sự êm ái nhẹ nhàng của mình cho cô gái mà mình yêu...