Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 89 : Thù hận khắc sâu vào xương tủy
Ngày đăng: 08:44 19/04/20
Đường Nhã Đình nghe thấy Hạ Cẩm Trình nói thế thì thực sự sửng sốt.
“…”
“Có một người phụ nữ bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu, không khóc không làm khó dễ, chịu làm bạn giường miễn phí, cô cảm thấy tôi có lý do để từ chối sao?” Anh nắm tóc cô. “Huống chi, công phu lên giường của cô là tốt nhất trong tất cả các người phụ nữ của tôi, cô có biết tiếng kêu của cô tiêu hồn thực cốt đến mức nào không hả?” Anh chế giễu, kéo lấy tóc Đường Nhã Đình.
“Đừng nói nữa!” Đường Nhã Đình la thất thanh.
“Cảm thấy tôi rất tàn nhẫn sao, rất cầm thú phải không?” Hạ Cẩm Trình cười khẽ. “Đường Nhã Đình, cô có biết, tất cả những gì tôi làm, chỉ bằng một phần mười sự tàn nhẫn mà Tiêu Lăng Phong đã đối xử với Diệu Tinh không hả?”
“Diệu Tinh, Diệu Tinh, anh mở miệng ngậm miệng đều là Trình Diệu Tinh. Hạ Cẩm Trình, tôi đã làm gì sai mà anh phải đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy!” Đường Nhã Đình lên án. “Cho dù tôi không yêu anh, nhưng anh nhất định phải đối xử với tôi như vậy sao?”
“Cô cho rằng tôi thật sự yêu cô sao?” Hạ Cẩm Trình khinh thường hỏi.
“Hạ Cẩm Trình, anh có ý gì!”
“Ý của tôi không phải quá rõ ràng rồi sao?” Hạ Cẩm Trình cười hỏi. Nụ cười này của anh thật sự rất lạnh lùng.
“Anh… Anh…” Đường Nhã Đình run rẩy chỉ vào Hạ Cẩm Trình.
“Tôi thế nào?” Hạ Cẩm Trình đẩy ngón tay cô ta ra. “Đường Nhã Đình, cô biết không. Diệu Tinh là cô gái tôi muốn dùng cả đời để yêu quý, thậm chí tôi còn nghĩ tôi không muốn trả thù nữa, dẫn cô ấy rời khỏi nơi này ngay lập tức, nhưng cô… Cô đã phá hủy tất cả.”
Anh hung ác nhìn chằm chằm Đường Nhã Đình, dáng vẻ cắn răng nghiến lợi, như muốn xé nát cô ta.
“Anh rất mong tôi chết, nhưng sự thật đã chứng mình, người sắp phải chết là Trình Diệu Tinh.” Đường Nhã Đình hả hê nói.
“Đường Nhã Đình, cô…”
“Tôi là một tiện nhân.” Đường Nhã Đình tỉnh táo chấp nhận lời nói của Hạ Cẩm Trình. “Anh tức cái gì đây, Hạ Cẩm Trình, nhục nhã, lăng mạ, tôi đều không quan tâm, tôi chỉ biết muốn có thứ mình muốn thì phải tranh thủ giành lấy, phải bỏ ra một cái giá tương xứng. Còn nữa, Hạ Cẩm Trình…” Đường Nhã Đình đưa vật trong tay lên. “Anh nói thử xem, vật này nếu như bị người ngoài biết…”
“Sao cô có thể xác định đây là thứ cô muốn? Tôi cũng không làm loạn với người khác ở trong phòng làm việc, cho nên… Lần này cô phải thất vọng rồi.” Anh mỉm cười, đoạt lấy thứ trong tay cô, cắm vào máy vi tính.
“Ừm… Đừng, sâu quá…” Tiếng rên rỉ xấu hổ vang lên trong phòng làm việc. Trong nháy mắt, sắc mặt Đường Nhã Đình trắng bệch.
“Anh… anh… anh…” Giọng nói Đường Nhã Đình run rẩy, lại không thốt nên lời.
“Có muốn tôi lấy thêm mấy phần nữa để cô có thể nhớ lại, lúc ban đầu cô đã triền miên vui sướng như thế nào ở dưới người tôi hay không.”
“Anh là súc sinh.”
“Bây giờ nói tôi là súc sinh sao. Trong khi lúc ban đầu, là ai đã nói ‘Anh yêu, em còn muốn…’ hả?”
“…”
“Không muốn đoạn video này rơi vào tay Tiêu Lăng Phong thì cô ngoan ngoãn cho tôi. Đường Nhã Đình, nếu cô còn dám làm loạn, tôi sẽ đưa nó cho truyền thông…”