Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 99 : Sự thật bị chôn vùi
Ngày đăng: 08:44 19/04/20
“Lisa, cô đến phòng làm việc của tôi một lát!” Tiêu Lăng Phong nói xong, xoay người đi vào phòng làm việc trước, anh muốn điều tra rõ chuyện này.
Lisa đợi đến sắp hết kiên nhẫn, cuối cùng cũng đã đợi được Tiêu Lăng Phong mở miệng nói, đây không phải là tôi muốn nói, mà anh nghe thấy nên muốn hỏi tôi thôi. Lisa cười khẽ. Lần này, chuyện như thế nào thì tôi sẽ nói thế đó, Đường Nhã Đình, tôi xem cô còn có thể giả vờ vô tội, đơn thuần trước mặt Tiêu Lăng Phong nữa không…
Lisa bất an nhìn Tiêu Lăng Phong, mặt của anh ta đen đến dọa người.
“Lăng, Lăng Phong…”
“Cô nghe được từ đâu.” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng hỏi.
“Hả? Anh… Anh hỏi cái gì?” Lisa cười gượng.
“Lisa, chúng ta hợp tác cũng không phải một, hai năm, những lời đó của cô không phải là nói cho tôi nghe sao, hiện tại tôi đã hỏi cô, không phải đúng ý cô rồi ư?” Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu nhìn Lisa.
“…” Không ngờ Tiêu Lăng Phong lại nói thẳng như vậy. Lisa hơi xấu hổ.
“Tôi bảo đảm đó chỉ là vô tình nghe được thôi.” Lisa cam đoan, “Tôi…”
“Ít nói nhảm, nói trọng tâm.” Tiêu Lăng Phong không kiên nhẫn, quát. “Không phải cô đã ghi âm lại sao. Đoạn ghi âm đâu?”
Lisa chớp mắt mấy cái, lấy điện thoại di động trong túi ra.
“Chuyện đã xảy ra, cho dù trả lại sự trong sạch cho cô ta thì cũng không thể cứu vãn được nữa.” Nghe giọng Đường Nhã Đình truyền ra từ điện thoại, Tiêu Lăng Phong từ từ siết chặt nắm đấm, các khớp xương vì dùng nhiều sức mà trắng bệch, trái tim cũng từng chút từng chút bị nứt ra.
“Huống chi, cho dù Tiêu Lăng Phong biết tôi giá họa cho Diệu Tinh, anh ta cũng sẽ không nhẫn tâm làm gì tôi, từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên bên nhau, anh ta thương yêu tôi đến mức nào, dĩ nhiên tôi hiểu rõ hơn ai hết…”
“Anh còn có nhân tính không?” Diệu Tinh run run nói. “Anh đã biết tất cả đều không liên quan đến tôi, mà anh còn có thể bình thản ngồi ở đây!” Diệu Tinh hét lên. “Anh hoàn toàn không áy náy sao?”
“Chuyện gì không liên quan đến em?” Tiêu Lăng Phong cố làm ra vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Rõ ràng anh biết Đường Nhã Đình gày bẫy hãm hại tôi, nhưng anh lại làm như không xảy ra chuyện gì, Tiêu Lăng Phong, sao anh có thể làm như vậy.” Diệu Tinh quát lên, đánh vào người Tiêu Lăng Phong.
“Em đủ chưa!” Tiêu Lăng Phong nắm cổ tay Diệu Tinh. “Trình Diệu Tinh, em nổi điên cái gì, em có chứng cứ chứng minh mọi chuyện là do Nhã Đình làm không? Những người liên qua đến chuyện đó, nên chết đều chết cả rồi…” Tiêu Lăng Phong gầm lên.
“Tôi nghe rồi.” Diệu Tinh nghẹn ngào. “Tôi đã nghe hết rồi.”
“Ngoại trừ những gì em nghe thấy, còn có chứng cứ khác sao?” Tiêu Lăng Phong đè chặt Diệu Tinh lên vách tường, “Em nghe thấy thì như thế nào, Trình Diệu Tinh, ai sẽ tin lời em.”
Lời nói của Tiêu Lăng Phong không nặng nhưng lại giống như sấm sét đánh nổ đầu óc của cô, cô không thể nào suy nghĩ được gì. Đúng vậy, ai sẽ tin lời cô…
“Vì vậy, Diệu Tinh, bình tĩnh một chút, quá xúc động, không có lợi với em…” Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nói, vừa vén lại tóc Diệu Tinh vừa an ủi. “Chuyện này, đến đây chấm dứt…”
“Tiêu Lăng Phong, vậy tôi thì sao?” Diệu Tinh hỏi. “Cũng bởi vì tôi không có ai yêu thương, cho nên đáng bị ức hiếp có phải không?” Đôi môi Diệu Tinh run lên vì giận.
“Em đã nghĩ như vậy thì tôi cũng không có cách gì!” Trong lòng Tiêu Lăng Phong đau xót, vô thức né tránh ánh mắt của Diệu Tinh.
“Tiêu Lăng Phong, anh còn là người sao?” Diệu Tinh vừa khóc vừa hỏi. “Lúc ban đầu, chỉ cần một câu tố cáo, anh đã làm ra những chuyện như vậy với tôi. Nhưng bây giờ thì sao, đã có đầy đủ chứng cứ, anh lại muốn giúp Đường Nhã Đình che giấu tất cả.”
“Em có tư cách gì mà so sánh với Đường Nhã Đình.” Tiêu Lăng Phong cắn răng. “Trình Diệu Tinh, tố cáo, chứng cứ hay bất cứ cái gì, những gì tôi làm đều vì muốn bảo vệ Nhã Đình, chỉ cần cô ấy không có việc gì, những người khác, đều không quan trọng…”