Hơp Thể Song Tu
Chương 104 : Tử Ngọc Không Đài, Tụ Bảo Bồn
Ngày đăng: 13:02 30/04/20
Nếu Vân Hoa phu nhân tới, như vậy nhất định là Hỏa Vân lão tổ ra lệnh... Hỏa Vân lão tổ có chuyện quan trọng để cho nàng làm, vả lại chuyện này không thể để cho bất kỳ người nào biết, thậm chí bao gồm Hỏa Vân tông chưởng môn cao tầng...
- Không, lão tử quản nhiều việc vớ vẩn như vậy làm gì... Vạn nhất kéo vào phiền toái không cần thiết, hậu quả có thể tưởng tượng được...
Ưng Dương vừa nghĩ tới Hỏa Vân lão tổ đáng sợ, cả người giật mình một cái, lập tức đưa mắt dời đi từ thân thể mềm mại của Vân Hoa phu nhân.
Thời gian, so với thời gian đánh cuộc đã chậm suốt nửa tháng, nhưng chánh chủ chưa xuất hiện, chúng tân khách cũng vui vẻ chờ đợi, dù sao tu sĩ không thiếu mấy ngày, mấy ngày thậm chí còn không đủ làm bế quan chút ít.
Thêm vào đó nhiều lão quái tụ tập như vậy, đương nhiên không thiếu được trao đổi tâm đắc tu luyện, có lẽ, rất nhiều lão quái gặp thịnh hội liền tham gia, vì cũng chính là mục đích đơn giản này.
- Tuy nhiên lần này lão quái tới thật nhiều...
Ưng Dương lắc lắc Đao Ba Kiểm, tặc lưỡi cân thán. Ngay tức thì, có một đạo thân ảnh mờ ảo, vô căn cứ xuất hiện sau đó, lãnh đạm nói.
- Đây là hiển nhiên! Những cao thủ này dĩ nhiên là tới ủng hộ cho lão phu!
Thanh âm này xuất hiện không dấu hiệu nào, khiến cho sống lưng của Ưng Dương lạnh lẽo, lập tức xoay người, thấy người nói chuyện là người mình biết mới thở phào nhẹ nhõm. Tu chân giới bị người xâm phạm đến sau lưng là cực kỳ nguy hiểm. Cho dù ở địa bàn của tông môn...
- Ưng Dương ra mắt Bạch Tôn!
Ánh mắt của Ưng Dương, quét qua trên người Bạch Phi Đằng, lộ ra một tia lửa nóng.
Tu vi của Bạch Tôn lại đề thăng a, có thể lừa gạt được cảm giác của mình, tùy tiện xâm phạm đến sau lưng, sợ rằng tu vi đã chạm tới bình cảnh của kim đan hậu kỳ...
- Miễn lễ... Ninh Phàm tới rồi sao?
Bạch Phi Đằng mắt lão hư mị, một bộ lão khí hoành thu.
- Không, không... Ninh trưởng lão tựa hồ còn đang bế quan...
- Hừ! Đúng là người không lễ phép! Lại để cho tiền bối chờ hắn!
Bạch Phi Đằng nhướng mày một cái, bất mãn.
Ông ta tận lực xuất quan chậm nửa tháng, chính là khiến cho Ninh Phàm vì ước hẹn đánh cuộc, khổ sở chờ ông ta nửa tháng, mài giũa một cái nhuệ khí của hắn, chưa từng nghĩ Ninh Phàm tên này lại to lớn như vậy, xuất quan còn trễ hơn so với mình...
- Ha ha, vị đạo hữu này, nếu ngươi đánh cuộc, không biết đánh cuộc gì, đánh cuộc như thế nào?
Không ít lão quái cười hỏi.
- A, ha ha, quên quên... Hôm nay “Thư Bất Vân” ta ở chỗ này đánh cuộc, đánh cuộc, dĩ nhiên là sự vật cao hứng. Liền đánh cuộc Bạch... Bạch... Ừ, Bạch Tôn, cùng Ninh Phàm đánh một trận, như thế nào!
Ha!
Từng lão quái, đua nhau biến sắc, dung linh sơ kỳ ăn mày này không biết lai lịch ra sao, lại thật lớn mật, dám đánh cuộc trận chiến đấu giữa Ninh Phàm cùng Bạch Tôn.
Bất luận tỷ lệ như thế nào, chỉ đánh cuộc người thắng bại, nói không chừng sẽ bị tội nhân.
Thôi, hãy nghe xem tỷ lệ bồi thường của người này thế nào.
Từng lão quái ngước cổ, chờ lời sau của tên ăn mày, nhưng ăn mày nói những thứ này, liền lẩm nhẩm hát khẽ, không nhiều lời nữa.
- Khụ khụ khụ... Đạo hữu, ngươi quên nói tỷ lệ bồi thường, thì bọn ta làm sao đánh cuộc...
Một lão quái nhắc nhở.
-A! Quên, lại quên... Thật ngại quá, ký ức của ta không tốt lắm, chê cười, chê cười... Đúng rồi, đánh cuộc gì, ta quên rồi...
- Ngươi không phải là nhà cái đánh cuộc cuộc chiến giữa Bạch Tôn cùng Ninh trưởng lão sao!
Một lão quái không vui nói.
- Ai nha! Thì ra là như vậy, thất lễ thất lễ... Như vậy đi, tại hạ đem đánh cuộc cùng tỷ lệ bồi thường viết lên trên bảng hiệu, như vậy thì sẽ không quên lãng...
Ăn mày chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một khối tấm bảng gỗ cổ xưa, phía trên viết đầy các loại tiền đặt cuộc... Tựa hồ ăn mày thường đi đánh cuộc ở khắp nơi ...
Ngón tay của hắn nhập lại như đao, pháp lực động một cái, lột bỏ từng tầng chữ một ở mặt ngoài, lấy ra một cây bút, chấm nước miếng, không có mực, lại có thể viết chữ trên tấm bảng gỗ.
- Ha! Tấm bảng gỗ này là, là... là Thiên Nam mộc vạn năm !