Hơp Thể Song Tu

Chương 118 : Đây là đạo của ta!

Ngày đăng: 13:02 30/04/20


Mở miệng thuận tiện lấy Minh La quả làm giá, mở miệng thuận tiện lấy sinh tử làm uy hiếp, lão đầu này, không cho Ninh Phàm bất kỳ đường sống từ chối, liền nói lên thỉnh cầu của mình.



Ninh Phàm trong mắt hàn mang lập lòe, hắn không thích loại cảm giác bị uy hiếp này... Cho dù đối phương là toái hư lão quái!



Hắn tâm tư xoay chuyển trăm vòng... Lão đầu trước mắt, lời nói không nhiều, nói rõ tính cách cô tịch. Hai mắt lộ hung quang, hẳn là loại tính cách một người vừa đối mặt, trực tiếp bắt người. Thứ người như vậy, nhìn từ tính cách, không cùng mình nói nhảm nửa câu. Lão muốn mình làm gì, trực tiếp lấy tu vi áp chế là được!



Nhưng người này, không xuất thủ bắt Ninh Phàm, chỉ là lên tiếng uy hiếp... Đây là nhìn ở mặt mũi của nữ đồng hay còn... có nguyên nhân khác...?



Ninh Phàm mơ hồ cảm giác ánh mắt của lão đầu, tựa hồ dáng vẻ kiêng kỵ sâu đậm đối với luyện đan địa mạch yêu hỏa Hắc Ma viêm của mình. Vẻ kiêng kỵ ấy ẩn giấu rất sâu, nhưng lấy nhãn lực của Ninh Phàm vẫn phát hiện đầu mối.



Cổ quái... Toái hư lão quái, lại kiêng kỵ đơn độc một loại địa mạch yêu hỏa ư?!



Hắc bào lão giả, quanh thân hắc vụ, như có hiệu quả che giấu thần niệm, làm cho không người nào có thể theo dõi tu vi của lão ta. Thủ đoạn này, đối với toái hư lão quái mà nói, có chút vẽ rắn thêm chân, uổng công không... Vả lại hắc vụ khí tức đó cho Ninh Phàm một tia cảm giác cực kỳ nhìn quen mắt, tức khắc hắn liền nhớ tới mình ở đâu đã thấy qua hắc vụ này.



Trên cái hạt của Minh La quả, có khí tức giống vậy! Trong cẩm nang của nữ đồng, vạn năm linh dược trận cấm, cũng có khí tức này!



Ninh Phàm dường như cũng suy đoán. Kiếm niệm của hắn chém một cái, lập tức phá vỡ hắc vụ trên người của lão đầu, rốt cuộc thấy rõ tu vi của lão giả.



- Kiếm niệm sao?!



Lão đầu hơi kinh hãi, tích ngữ như kim. Sau khi kinh ngạc, thấy Ninh Phàm một bộ vẻ sáng tỏ, sắc mặt chợt âm trầm.



- Ngươi thấy rồi sao?



- Không sai, ta đã thấy rồi... Nói đi, lão có chuyện gì muốn ta hỗ trợ. Nếu lão có thể cho ta đủ thù lao, có lẽ ta sẽ đáp ứng.



Ninh Phàm lộ ra nụ cười khó hiểu, nhưng đối với lão đầu, không còn bộ dáng kiêng kỵ sâu đậm lúc trước.



Lão đầu này đúng là toái hư lão quái... Nhưng cũng không phải là bổn tôn tới. Vả lại lão đầu này, đối với Hắc Ma viêm của mình có sự sợ hãi trời sinh...



Trong dấu vết, Ninh Phàm phát hiện lão đầu tiết lộ khí tức, mà kiếm niệm chém ra hắc vụ, hắn phát hiện thân phận chân thật của lão đầu.



Lão đầu không phải là người, mà là cây! Một cây lão thụ thành tinh, một cây Minh La thụ!



Tới nơi này, chỉ là một đoạn rễ cây phân thân của lão đầu, từ Minh phần chín tầng, một đường xuyên tới, có toái hư khí thế, nhưng pháp lực thần thông chỉ là bộ dáng hóa thần kỳ.



Hết thảy các thứ này, tựa hồ là đặc thù áp chế của Minh phần... Đối với yêu vật, yêu vật cảnh giới cao, không cách nào tạt qua tầng cảnh giới thấp.



Minh La thụ là một loại cây cực kỳ kỳ dị, không thể thấy được một tia ánh lửa, nếu không lập tức khô héo... Lão đầu Minh La thụ thành tinh, nếu bổn tôn có lẽ dựa vào pháp lực để chống đỡ địa mạch yêu hỏa... Nhưng lão tới chỉ là phân thân cấp hóa thần, chống với Ninh Phàm ngũ phẩm linh hỏa Hắc Ma viêm, sợ rằng không cần động thủ sẽ khô héo!



Thời gian ngắn ngủi, Ninh Phàm thông qua các loại dấu hiệu, phát hiện nhược điểm của lão đầu, cũng bỏ đi sự sợ hãi đối với lão đầu. Nếu lão đầu thật là toái hư thân đến, cũng nói lên yêu cầu, hoặc giả Ninh phàm không còn lựa chọn khác, nhưng lão đầu đã có rất nhiều nhược điểm, mình nếu còn bị lão uy hiếp, là làm trò cười cho thiên hạ!



Lão đầu mặt đầy âm trầm, thần niệm tu vi của lão một mực phong tỏa nữ đồng, lo lắng có sơ xuất. May là vào lúc này Ninh Phàm cũng không làm gì đối với nữ đồng, mà lão đầu lại lười hiện thân.



Nhưng sau khi chính mắt thấy Ninh Phàm thuật luyện đan đột phá ngũ chuyển, trong lòng của lão đầu lại dâng lên một ý nghĩ.



Lão đầu muốn bắt Ninh Phàm ở lại Minh phần, làm luyện đan sư dành riêng cho nữ đồng! Nếu có ngũ chuyển luyện đan sư trợ giúp, có lẽ “Hư độc” trong cơ thể của nữ đồng...



Lấy toái hư tu vi của lão, bị Minh phần áp chế, không cách nào đi tới tầng thứ năm, cho nên chỉ có thể phái rể cây phân thân bắt người.



Nhưng phân thân tới, lại phát hiện trong tay Ninh Phàm nắm giữ địa mạch yêu hỏa kinh khủng... Ngũ phẩm yêu hỏa, nếu bổn tôn cũng không sợ... Đáng tiếc chính là một rể cây phân thân, bởi vì thể chất đặc thù của Minh La thụ, chỉ biết được khi nó bị ánh lửa chiếu một cái, sợ rằng lập tức sẽ phân thân khô héo biến mất.


- Điều kiện thứ ba ta vẫn chưa nghĩ ra... Nếu cứu sống tiểu nha đầu này, ta sẽ lấy điều kiện đó đòi thù lao... Nếu chữa trị thất bại, hư độc tất tản ra... Ta không cho rằng hư độc này có thể ảnh hưởng đến đất nước của mặt đất một trăm ngàn trượng trở lên... Nhưng ta tin tưởng, trong Minh phần ta hẳn phải chết...



Ninh Phàm thâm ý sâu sắc nhìn lão đầu một cái. Lão đầu lúc trước nói hư độc khuếch tán, sẽ hủy diệt đất nước mặt đất trăm ngàn dặm, tuyệt đối là nói xạo lừa dối. Lão đầu vì chính là khiến Ninh Phàm tâm tồn ý tưởng không đường có thể trốn, mạo hiểm giải độc cho Minh Tước.



Nếu không có sự uy hiếp này, lão đầu không thể bảo đảm Ninh Phàm sẽ không rời đi Minh phần... Lão cũng không biết, Ninh Phàm làm người có rất nhiều khuyết điểm, nhưng đối với người có ân, lại cho tới bây giờ là có ân phải trả.



Nữ đồng đối với Ninh Phàm, ân tình nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng nếu không phải là vì giúp Ninh Phàm giải vây, cũng không vọng động yêu minh lực, càng không biết xúc động hư độc, lâm vào hiểm cảnh.



Nhưng mà đối với nàng, có lẽ cũng là cơ duyên... Nếu không có chuyện này, Ninh Phàm có lẽ lúc đó rời đi, sẽ không biết cô gái này hư độc bị trễ nãi, mà cuối cùng có một ngày, cô gái này bị hư độc bạo thể mà chết.



Cứu Minh Tước, xem như bảy thành, nếu thành công thì Ninh Phàm không việc gì. Còn thất bại thì hư độc bùng nổ, Minh phần không tồn tại, hắn hẳn phải chết với Minh phần. Tỷ lệ ba thành chết, đủ khiến cho tu sĩ nhìn mà sợ, nhưng đối với Ninh Phàm mà nói, có bảy thành tỷ lệ, đủ khiến cho hắn mạo hiểm một lần.



Nếu không cứu Minh Tước thì Ninh Phàm tự hỏi, mình kết quả tu được đạo gì? Nếu không cứu Minh Tước, mình cuối cùng giữ vững đối với một chút ân cũng trở nên buồn cười!



Hắn sẽ cứu Minh Tước, nhưng không phải là bởi vì lão đầu uy hiếp, càng không phải vì đòi lấy hồi báo... Chỉ là bởi vì hắn muốn giữ vững đạo tâm!



Hắn từ từ móc ra một khối truyền âm thạch, điểm ra một đạo pháp quyết, truyền âm cho Tiết Thanh.



- Tiết Thanh, ngươi mang Chỉ Hạc, Tiểu Lam, Tư Tư... Mau rời đi Minh phần!



Sự nguy hiểm này, hắn quyết định chỉ mình hắn mạo, tuyệt đối không nguyện liên lụy đám nữ tử Chỉ Hạc! Đối với đám người Tiết Thanh, hắn không cho ra bất kỳ giải thích nào.



Đây là con đường của ta, đây là Đạo của ta!



Trong mắt của Ninh Phàm, một tia đạo tâm lột xác, đang chậm chạp nhưng kinh thế hãi tục tiến hành! Vũ chi thần ý, lại dưới đạo tâm lột xác này cũng chậm rãi lột xác!



Minh La lão đầu, tách ra một tia chân hồn, giao cho Ninh Phàm. Còn Ninh Phàm thì theo Minh La lão đầu, tiến vào tầng thứ sáu.



Kềm chế nhau như thế... Nếu Minh La có động tác nhỏ nào, Ninh Phàm sẽ bóp vỡ chân hồn, Minh La trọng thương. Nếu Ninh Phàm đổi ý thì Minh La khôi phục luyện hư phân thân tu vi, tùy tiện chém chết hắn, cho dù hắn có Hắc Ma viêm ở đây!



Ninh Phàm quyết định vì tiểu nữ đồng Minh Tước giải độc... Chỉ vì giữ vững một tia đạo tâm.



Chẳng qua là sau khi tiến vào tầng thứ sáu, Ninh Phàm lập tức sắc mặt cổ quái. Bởi vì Minh La lão đầu, đem tiểu Minh Tước hôn mê, nhét vào trong ngực Ninh Phàm.



- Ngươi ôm nó đi... Ta đi đối phó những thứ vật nhỏ không mắt kia... Nhưng mà, ngươi chú ý, nếu như ngươi dám sờ loạn lên người nó một chút, lão phu giết ngươi!



Sau khi Minh La lão đầu uy hiếp một câu, không để ý tới Ninh Phàm nữa, khí thế toàn phóng, càn quét bốn phía.



Từng con yêu thú cấp luyện hư, chỉ thấy khí tức ác liệt công tới, nhưng căn bản không nhìn thấy hành tung... Luyện hư yêu thú có độn tốc quá nhanh, nó sắp đến nhưng Ninh Phàm căn bản không thể nào nhận ra...



Yêu thú nơi đây có tu vi luyện hư, từng con đã không phục Minh La, nếu Minh Tước tỉnh dậy, ngược lại vẫn ung dung, mắt to hắc quang chợt lóe, lập tức khiến cho tất cả yêu thú phục phục thiếp thiếp... Nhưng lực uy hiếp của Minh La, đối với chút luyện hư yêu thú này mà nói hiển nhiên không như Minh Tước.



Cũng may Minh La lão đầu dầu gì bổn tôn là toái hư lão quái, một ít thủ đoạn, tự không phải luyện hư yêu thú có thể xứng đôi. Sau khi mấy lần công kích, những thứ yêu thú này thấy không cách nào tùy tiện ăn Ninh Phàm, tất cả hậm hực rời đi.



Hết thảy cảnh tượng, rơi vào trong mắt Ninh Phàm, hóa thành một tia suy tư.



Tay của hắn, theo phương pháp ẵm công chúa, ôm ngang thân thể nhỏ thó của Minh Tước. Sở dĩ Minh La để cho Ninh Phàm ôm, dĩ nhiên là bởi vì lão muốn rãnh tay đối phó địch nhân.



Vì chữa độc cho Minh Tước, cần một hoàn cảnh an toàn, cũng cần số lớn vạn năm linh dược... Linh dược trong túi gấm không đủ. Cho nên Ninh Phàm vẫn không không thể không đi một lần Minh phần tầng thứ chín. Trước lúc này, Ninh Phàm không thể làm gì khác hơn là lấy Loạn Cổ truyền thừa huyền ảo y thuật, tạm thời che Minh Tước hư độc, chạy tới tầng thứ chín.



Ninh Phàm ôm nữ đồng trong ngực, trong đầu của hắn tự không có một tia y niệm... Một bé gái bảy tám tuổi, chớ nói Ninh Phàm tu luyện có “Âm Dương biến”, chính là không có bất kỳ tâm pháp, hắn cũng không sinh dục niệm đối với một đứa trẻ. Minh La lão đầu đã quá lo lắng, ông ta không khỏi đem nhân tộc nghĩ một cách quá xấu xa ác độc rồi.