Hơp Thể Song Tu

Chương 131 : Nhất tinh thần ma!

Ngày đăng: 13:02 30/04/20


Trong Ninh thành, bên trong thạch quan, thần niệm của Ninh Phàm vừa thu lại, cảm giác được hai tên Thái hư lão tổ cứu viện tới, thần sắc buông lỏng một chút.



Hắn cùng Tố Thu chỉ một mặt chi giao, nhưng đối phương nếu vì Ninh thành ra mặt, hắn đương nhiên không muốn nhìn đối phương chết ở đây. Thái Hư lão tổ chạy tới, nhất định là mang cô gái này đi, như vậy... tiếp theo chiến sự liền giao cho Tam thần quân. Y theo kế hoạch, thời khắc này Quỷ Tước tông cùng Hỏa Vân tông đang lấy thủ đoạn đặc biệt, gấp rút tiếp viện Ninh thành... Hết thảy chỉ đợi Ninh thành hộ thành đại trận thúc giục, giấu giếm huyền ky, khiến cho Cực Âm môn, Thiên Đạo tông bị thương nặng.



- Khí tức của Thiên Nhất tử đó có chút cổ quái...



Ánh mắt của Ninh Phàm có một tia suy tư thoáng qua, nhưng lập tức thu tâm tư. Bất luận Thiên Nhất tử có gì cổ quái, giờ phút này, đột phá Ngân cốt chi cảnh quan trọng hơn.



Ánh mắt của Ninh Phàm quét qua từng cái đan bình trống rỗng trước người, vung chưởng, cuối cùng bắt đan bình tới người, phục dùng vào toàn bộ mười viên Hoàng Cân đan trong đó.



Thời khắc này Ninh Phàm, quanh thân trần truồng không quần áo, thân thể vẫn thon gầy, nhưng bắp thịt trắng noãn tràn ngập ngân quang. Ngân quang đó không nhập vào ngoài cơ thể nữa, mà là dần dần vào chỗ sâu xương tủy, khiến cho da thịt bên ngoài thân của Ninh Phàm hơi cho thấy một tia màu bạc.



Về phần một thân xương cốt, lại cơ hồ hoàn toàn hóa thành ngân cốt sáng chói!



Luyện thể cảnh giới, bước đầu tiên là ngân quang chín cảnh, mà giờ khắc này Ninh Phàm luyện thể cảnh giới đã là cảnh thứ chín điên phong, chỉ thiếu chút nữa có thể hoàn toàn bước vào ngân cốt tứ cảnh đệ nhất cảnh!



Như ngân cốt cảnh giới, Ninh Phàm chỉ dựa vào nhục thân mạnh mẽ, liền đủ để đón đỡ pháp bảo, lực địch nguyên anh sơ kỳ tu sĩ... Bất luận Thiên Nhất tử có gì cổ quái, xem ra mình cũng có thể đánh một trận!



Ngân cốt là một bình cảnh, từ ngân quang đến ngân cốt là một loại chất biến... Theo mười viên Hoàng Cân đan luyện hóa, thân thể của Ninh Phàm, ngân quang càng nội liễm, cơ hồ đã muốn đột phá ngân cốt, nhưng từ đầu đến cuối có một cách mô, không cách nào đột phá.



Kém chút gì, cuối cùng là kém chút gì...!?



Trong đầu của Ninh Phàm nhớ lại sự miêu tả của Hoàng Cân đan... Viên thuốc này là cổ thiên đình nuôi dưỡng Hoàng cân lực sĩ sử dụng. Mà Hoàng cân lực sĩ trong thiên đình được xem là mao thần cực kỳ cấp thấp... Nhưng mao thần cũng là thần, là thần thì phải có thần mạch...



- Thần mạch, ma mạch... Chẳng lẽ không cách nào đột phá ngân cốt, là bởi vì tiên mạch chúc tính của ta không đúng sao...? Tiên mạch của ta thuộc về Âm Dương ma mạch trong Thái Cổ ma mạch, đó cũng không phải là Thái Cổ thần mạch... Cho nên dùng Hoàng Cân đan, không cách nào giúp ta đột phá bình cảnh?!



Hai mắt nhắm một cái, nội thị trong cơ thể, quả nhiên thấy ngân quang cùng ma mạch không hòa hợp ung dung...



Thượng cổ có thần, có ma. Thần là chính, ma là tà, hai người đều là luyện thể vô song, nhưng luyện thể cần đan dược, rốt cuộc vẫn có một ít khác biệt.



Nghiêm khắc mà nói, Hoàng Cân đan này chỉ có thể cho tu sĩ có Thái Cổ thần mạch sử dụng. Thái Cổ ma mạch sử dụng hiệu quả giảm phân nửa, lại không cách nào đột phá cổ bình. Về phần phổ thông tiên mạch tu sĩ sử dụng, là sẽ bởi vì tiên mạch không chịu nổi dược lực, tổn thể tổn hại sức khỏe, càng không cách nào hấp thu dược lực chút nào.



Thật không ngờ vạn sự đã sẵn sàng, nguyên nhân cuối cùng không cách nào đột phá ngân cốt lại bởi vì chính là Thần Ma khác biệt...



- Thần, ma, chính, tà... Thật sự có khác nhau sao...!?



Ninh Phàm mặt trầm như nước, rõ ràng chỉ kém một tia là có thể đột phá luyện thể cảnh giới, lại bị bình cảnh khó khphục dùng, loại cảm giác này rất khó chịu đựng.



Chẳng qua là sau khi hắn suy nghĩ, ánh mắt nội thị Âm Dương ma mạch mơ hồ không hiểu.




Đâm đầu vào là sáu ngàn cái phi thi thối rữa, hôi thối, giương miệng máu, từng cái lộ ra nụ cười ngu xuẩn, ép tới gần Tố Thu... Nếu như bị đám phi thi này công kích, giờ phút này Tố Thu không cách nào điều động pháp lực, một thân thân thể mềm mại máu thịt cũng bị những thứ phi thi này phục dùng sạch sẽ...



- Không được... Mình sẽ chết sao...!?



Trong ánh mắt sáng long lanh của nàng thoáng qua một tia bình an, một tia giải thoát.



Tu chân tu đến bước này, nàng mệt mỏi... Mà khiến cho nàng bi ai là chẳng những sư huynh không tới cứu mình, ngay cả người của Ninh thành cũng không cứu mình.



Mà nàng mắt thấy biểu lộ mỉm cười của Thiên Nhất tử cùng Tử Âm lão ma, âm thầm than thở. Nếu như mình chết trong tay hai tên ma đầu này, chết thì chết, nhưng người trong sạch, cũng không biết sẽ bị hai tên ma đầu đùa bỡn như thế nào. Tử Âm lão ma, lời đồn đãi coi trọng nữ nhân, ngay cả thi thể cũng không bỏ qua, có sở thích cực kỳ xấu xa... Mà Thiên Nhất tử, nhìn một cái chính là luyện thi ma đầu, nếu thi thể của mình rơi vào trên tay của lão thì lão ta nhất định sẽ luyện chế thành luyện thi, bị khinh nhờn ngày đêm...



- Nếu như thế còn không bằng tự bạo thân thể... Cùng nhóm phi thi này lấy mạng đổi mạng!



Nàng mắt lộ ra một chút tuyệt vọng, một tia kiên quyết, nhưng ngay vào canh giờ khắc này, bên trong Ninh thành, giữa bất chợt ngân quang vạn trượng!



Mà trên bầu trời, còn có ngân lôi liên tục không ngừng, cuồn cuộn nổ vang!



Cùng lúc đó, một đạo thanh âm lạnh lùng, vang lên trong trăm dặm Ninh thành!



- Nam Cung, phóng nỏ!



- Tuân lệnh! Thiếu chủ không nói, thuộc hạ cũng quyết định lúc phi thi dày đặc lập tức phóng nỏ!



Theo ngân quang bên trong, một đạo mệnh lệnh hạ đạt, trong Ninh thành, bên trong trận quang, bỗng nhiên bay ra hai ngàn đầu phi hành yêu thú, trên mỗi một con, cũng có một tên ma tu, tu vi không thua kém ích mạch bảy tầng!



Nhưng thấy trên tay của từng ma tu phóng lên cao, đều cầm Xạ linh nỏ, linh tiễn động một cái, hai ánh lửa thiên đạo uy thế kinh người bắn ra từ Xạ linh nỏ, như lưu tinh vũ, như núi lửa giận. Từng đạo ánh lửa bạo ngược, bắn mạnh ra, lập tức có tất cả phi thi, thú hống một tiếng, bị một mũi tên hóa thành tro bụi, vừa đối mặt, thì có tám trăm đầu phi thi bị đốt thành tro tàn, mà mưa tên vòng thứ hai lại tới!



Mưa tên công kích phi thi, Tố Thu đình trệ pháp lực, cũng thuộc về trong mưa tên công kích.



Vào lúc một đạo mệnh lệnh lạnh lùng vang lên, trong lòng nàng buông lỏng một chút, nghe được thanh âm là ai... Chính là Quỷ tước Ninh tôn, là hắn xuống lệnh. Người này, ngược lại không phải là người bạc tình thiếu tình cảm như sư huynh của mình... Dầu gì hắn cũng biết cứu mình.



Chẳng qua là trong lòng vừa mới buông lỏng một chút, Tố Thu liền khó xử phát hiện, đôi chân của mình vẫn bị tàm ty trói buộc, trong cơ thể có thể điều động pháp lực cực kỳ nhỏ, cphục dùng bản không thể nào tránh thoát.



Thân thể mềm mại của nàng nhẹ nhàng giãy giụa, a khí như lan, nhẹ nhàng thở dốc, nhưng không cách nào tránh thoát tàm ty kia.



Mà từng đạo mưa lửa, xuyên qua trong phi thi, cách nàng càng gần.



- Không xong...