Hơp Thể Song Tu

Chương 14 : Yêu nữ!

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Vân Hủ vẻ mặt không được tự nhiên, tránh ánh mắt của Ninh Phàm, nhắc nhở.



- Ừ. Bổn công tử Ninh Phàm, là Hàn dược tôn chi đồ, Thất Mai Thiếu chủ, hôm nay đại diện chủ trì Đạo quả buổi đấu giá lần này. Đầu tiên, ta muốn tuyên bố một chút quy tắc của buổi đấu giá. Thứ nhất...



Ninh Phàm lời còn chưa dứt, thanh niên quần áo trắng ngồi cạnh chỗ Lam Mi cười lạnh nói:



- Dài dòng cái gì đó, còn không bắt đầu buổi đấu giá. Chúng ta tới nơi này, không phải là nghe ngươi một tên ích mạch tiểu bối nói nhảm!



Thanh niên quần áo trắng là dung linh tu vi, hắn nói, cũng coi là rất có phân lượng. Hắn đối với Ninh Phàm căm ghét, muốn làm nhục Ninh Phàm.



Nhưng hắn vừa dứt lời, lập tức sắc mặt đại biến, kinh hãi muốn chết.



Chỉ thấy trên thủy tinh đài, Ninh Phàm một ánh mắt băng lãnh như kiếm bay tới, mang sát khí có thể so với Kim Đan lão quái!



Ninh Phàm đối người ngoài cũng không khai hết sát khí, nhưng chỉ là sát khí cấp Kim Đan phải khiến cho thanh niên quần áo trắng sắc mặt ảm đạm, tâm kinh đảm hàn!



- Kim Đan... Kim Đan sát khí... Ngươi là Kim Đan tiền bối!



Hắn há hốc mồm cứng lưỡi, mà vô số tu sĩ với giờ khắc này bỗng nhiên đứng dậy, kinh ngạc nhìn Ninh Phàm trên thủy tinh đài.



Tên thiếu niên mười sáu tuổi này cuối cùng Kim Đan lão quái sao?



- Thứ nhất, có người dám ở buổi đấu giá lần này gây chuyện, giết không tha!



Ninh Phàm lời nói lạnh như băng. Toàn bộ phòng đấu giá nhất thời yên lặng như tờ.



Vô số ma đạo lão quái dưới sát khí của Ninh Phàm, càng không dám nhúc nhích!



Lam Mi mặt đẹp biến đổi. Nàng không cách nào tin, Ninh Phàm mà mình nhìn không lọt mắt, lại vô cùng có thể là Kim Đan lão quái!



Chỗ tối, một cái cô gái áo đen, mặt che lụa mỏng, lại không khỏi cười một tiếng:



- Ngươi quả nhiên rất có ý tứ... Ích mạch tầng năm, lại có sát khí cấp kim đan...’Âm Dương tỏa’, chẳng lẽ đúng thật trên người của ngươi sao... Thôi, sau này thử một lần, sẽ có thể thử ra...



Trên thủy tinh đài, Ninh Phàm thu sát khí, cũng không thèm nhìn tới thanh niên quần áo trắng.



Mà ngồi đầy không còn người dám coi thường hắn.



Hắn thả ra sát khí cấp kim đan, không chỉ là chấn nhiếp quần ma, tiến hành duy trì buổi đấu giá, càng là vì khiến cho Ngô Đông Nam nhầm lẫm.



Cái sự nhầm lẫn này, sẽ sau đó đoạt đi tánh mạng của Ngô Đông Nam!



- Quy tắc của buổi đấu giá, thứ nhất, người dám ở đại hội gây chuyện, giết!



- Thứ hai, vật đấu giá do ta giám định, cũng do ta định giá, có thể không tin, không cho nghi ngờ, nếu không, giết!
Còn Ninh Phàm cố ý nhíu mày lại, ung dung không tình nguyện nhận lấy túi trữ vật, thắt ở ngang hông, đồng thời đem vỏ kiếm thu vào trữ vật đại.



Lắc đầu một cái, thở dài nói:



- Đấu giá sư thu giám lễ thật không dễ dàng...



- Đúng vậy a, ai kiếm tiền cũng không dễ dàng... Hắc hắc, cáo từ, cáo từ...



Tần Tử Ngư vỗ xuống huyết tú, không còn tiên ngọc đấu giá Đạo quả rồi, không còn lòng ở lại, trực tiếp rời đi Băng Thần cung, trở lại Cổ Nhạc phái.



Ông ta cũng không biết, mình đưa cho Ninh Phàm vỏ kiếm phế vật nhưng thực tế giá trị vượt xa huyết tú.



Ông ta đối với Ninh Phàm hẹp hòi, Ninh Phàm đương nhiên cũng sẽ không nói thật cho ông ta biết.



Trên vỏ kiếm mang một luồng kiếm ý, cách vạn cổ, vẫn không chôn vùi... Thử nghĩ, kiếm này bất quá hạ phẩm linh bảo, lại có người dùng nó chém thượng cổ Thần Ma, mới vừa ra đời huyết tú... kiếm ý của người cầm kiếm, bá đạo kinh thiên!



Tần Tử Ngư bởi vì keo kiệt, mãi độc hoàn châu, đã thành trò cười trong đầu của Ninh Phàm.



- Tiếp theo, đấu giá món bảo vật thứ hai…



Ninh Phàm vẻ mặt lạnh lùng, trong đầu mừng thầm, đấu giá sư cho người giám bảo thu chút giám lễ, tựa hồ làm ăn không tệ, cho dù tất cả mọi người đều keo kiệt như Tần Tử Ngư...



Chỉ cần đấu giá nhiều thêm mấy món đồ, mình một thân trang bị phỏng chừng đều đã tụ tập đủ.



Sau khi Tần Tử Ngư rời đi, trong đại điện, không còn người hoài nghi ánh mắt của Ninh Phàm.



Mà đại điện một xó xỉnh không người chú ý, một thiếu nữ quần đen mặt che lụa mỏng, diêm dúa lòe loẹt cười một tiếng, nhìn về ánh mắt Ninh Phàm, ung dung xác định một điều gì vậy.



- Hì hì, ngươi có thể nhận ra ’huyết tú’, Âm Dương tỏa, hơn phân nửa trên người ngươi đây... Loạn Cổ truyền thừa không biết so với ‘Thần hư’ truyền thừa của ta thì như thế nào...? Bất quá, biểu lộ của ngươi mới vừa rồi diễn trò, rất thú vị đây...



Yêu nữ mái tóc thả lỏng vén lên, dưới yếm, hai vú nhẹ nhàng nắm chặc. Nàng bướng bỉnh cười một tiếng, điên đảo chúng sanh. Nàng nâng lên tay nhỏ bé, bắt một cái về phía Ninh Phàm, ung dung chưởng khống hắn.



Chỉ không biết cuối cùng là Ninh Phàm rơi vào bàn tay của nàng, hay nàng rơi vào ma chưởng của Ninh Phàm.



Giờ phút này, Thái Hư phái ngoài vạn dặm Thất Mai thành, một vị khách không mời mà đến đi tới.



Đường đường Thái Hư lão tổ, lão quái cấp Kim Đan, thấy người này, lại cúi đầu xưng lễ.



- Người ta muốn tìm, tìm được chưa...?



- Nghe nói Ngô quốc hải ninh Ninh gia, từng thu nuôi một người ở... Nhưng mất tích rồi...



Thái Hư lão tổ thanh âm dần dần thấp không thể nghe nổi.