Hơp Thể Song Tu
Chương 140 : Ly ý, ba con đường
Ngày đăng: 13:02 30/04/20
Giường đá trong mật thất lót bằng cẩm trù, một đạm hoàng y sam nữ nhân nằm giống như ngủ say.
Cô gái này nếu dựa vào ung dung mạo mà nhìn, bất quá là một cô gái chưa trải qua sự đời, nhưng người biết được, cũng hiểu được, cô gái này là lão quái sống sáu trăm năm, đã từng Thái Hư phái lão tổ —— Ân Tố Thu.
Nàng đôi mi thanh tú, cho dù là hôn mê, vẫn thống khổ nhíu tít, mà tiếng rên ưu hử kia, bất quá là do đau đớn mà rên rỉ.
Ngày đó đánh một trận, nàng bị Hắc thi ám toán, trúng phải ’Tử tàm độc’, loại độc này nếu là tầm thường kim đan trúng phải, sợ rằng lập tức sẽ chết đi, nhưng Tố Thu cứng rắn bằng thực lực mạnh mẽ, sanh sanh đè xuống loại độc này, cho đến khi cuối cùng kết thúc cuộc chiến, mới độc phát hôn mê.
Mà độc phát nguyên nhân, hơn phân nửa là do Ninh Phàm yêu cầu cô gái này truy kích Hắc thi, dẫn động pháp lực. Quy căn kết để, cô gái này độc phát còn là do lỗi của Ninh Phàm. Còn đối với sự cố chấp của cô gái này, Ninh Phàm lần nữa đã nhận biết, trúng độc rồi mà không nói... Nếu là Chỉ Hạc, sợ rằng một khi trúng độc liền sẽ lập tức kêu lên.
Cô gái này lòng kiên nhẫn, đủ có thể vấn đạo... Khó trách cô gái này, sáu trăm năm tu đạo, được trở thành Thái hư lão tổ cấp nhân vật.
Mà việc sinh tử của nữ tử này, Ninh Phàm không thể nào không hỏi tới, dù sao nàng một mình gấp rút tới tiếp viện Ninh thành, còn khiến cho Ninh Phàm vô cùng cảm động.
- Như vậy, đắc tội rồi...
Ninh Phàm nói thật thấp một tiếng, tự ngôn tự ngữ, chợt, nhấc lên cái quần của Tố Thu tiên tử mà trong sáu trăm năm qua, không một người nào dám vén lên. Bên trong còn có một quần, cũng bị Ninh Phàm vén sạch. Lập tức, lộ ra chân ngọc trắng tinh như ngưng chi của Tố Thu tiên tử.
Chẳng qua là cái chân ngọc sáng bóng, giờ phút này lại nổi lên vết tử hồng mạch ngân, thật giống như tàm cổ, ở trong chân nàng bò qua vậy.
Quần vị vén đến bắp chân nơi đầu gối, mới dừng lại, vết tử hồng đến chỗ này chấm dứt, không cần tiếp tục vén nữa, nếu tiếp tục vén, sợ rằng cho dù Tố Thu chữa hết độc, sau khi tỉnh lại, hỏi tới tội khinh bạc của Ninh Phàm, sẽ phiền toái to.
Chân rất đẹp, mặc dù bởi vì cả ngày ngồi ở bồ đoàn tĩnh tọa, mà hơi có vẻ nghiêng về bên trong. Chân có hình như vậy, ngược lại là cùng với nữ nhân Doanh quốc như trong đồn đãi, thường xuyên quỳ tạo thành hình chân có mấy phần tương tự.
Trong đầu óc của Ninh Phàm, hơi có ý tưởng phù phiếm, nhưng hắn lập tức dập tắt, âm thầm tự trách một câu, thu lại tâm tư, đem vớ giầy của Tố Thu cũng cởi ra, lộ ra một đôi bàn chân trong suốt như ngọc trong đó.
Cùng với chân hơi có tỳ vết của Tố Thu bất đồng, bàn chân nàng thật giống như đồ trang sức bằng ngọc hồn nhiên sẵn có, một cái gần như hoàn mỹ.
Chẳng qua là bàn chân nàng không khỏi quá mức nhạy cảm, chỉ hơi chạm nhẹ vào một cái lập tức khiến cho Tố Thu đang hôn mê phát ra một tiếng thở dốc nhẹ nhàng.
- Ư...
Tiếng thở dốc này, khiến cho tâm của Ninh Phàm rung động, tay cầm chân ngọc, trong lòng hắn lại nhất thời bị tâm ma quấy nhiễu.
- Thứ ta cầm, chính là chân của nữ nhân tôn quý nhất Việt Quốc. Nàng cho dù cao cao tại thượng hơn nữa, hôm nay... Vẫn phải để cho ta tùy ý đùa bỡn...
Thanh âm này, khiến cho tâm thân của Ninh Phàm như mất đi sự kiên định, nhưng lập tức một cổ hàn mang ở trong mắt thành hình, đem tà niệm này nghiền nát!
- Cút!
Đến đây, tử tàm độc mới được tính đã hoàn toàn trừ tận gốc. Ninh Phàm cũng mỏi mệt dâng trào, đại chiến mệt mỏi chưa qua lại chữa độc cho Tố Thu, thân thể hắn chợt hỏng, ngã xuống mặt đất...
Hắn cũng bị thương rất nặng.
...
Khi Ninh Phàm tỉnh lại là mười ngày sau, Tố Thu đã sớm rời khỏi đây, trong mật thất chỉ có một mình Ninh Phàm được một cái chăn mỏng tỉ mỉ đắp kín.
Bên gối, có một cẩm mạt, phía trên chỉ có một chữ “tạ”. Kiểu chữ quyên tú, lại rất có khí phách, hiển nhiên người viết có một số nguyên tắc gần như cố chấp.
Dĩ nhiên là Tố Thu viết.
Đối với lần này, Ninh Phàm chỉ khẽ mỉm cười, cũng không để trong lòng, tiện tay thu hồi khăn tay đẹp, lập tức rời khỏi mật thất.
Khoảng cách đại chiến đã qua đi mười ba ngày, nhưng trong Ninh thành vẫn là một mảnh ồn ào, lui tới nhiều nhất trừ Quỷ Tước tông, Hỏa Vân tông, còn có tông môn khác từng cầu qua Hóa Anh đan.
Những tông môn này cũng không cứu viện Ninh thành lúc đại chiến, e sợ đắc tội Ninh Hắc Ma, mất đi cơ hội được Hóa Anh đan, đua nhau tới dâng tặng hậu lễ, cầu đan.
Mà lần này, Ninh Phàm ngay cả nhìn những người này cũng lười nhìn. Lễ sao, ngược lại hắn để cho Nam Cung nhận lấy hết thảy.
Về phần Hóa Anh đan, nếu hắn cam kết qua thì sẽ không đổi ý.
Tiếp theo chính là bế quan dài đến ba tháng, suốt ba tháng do vô số đan dược bồi bổ, Ninh Phàm rốt cuộc thương thế khỏi hẳn, nhưng máu tươi vẫn là thiếu hụt nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt, khiến cho hắn nhìn qua càng giống như thư sinh gầy yếu.
Sau đó hơn ba tháng, bầu trời Ninh thành lục tục xuất hiện dị tượng kinh người, tựa hồ là cảnh tượng của tứ chuyển đan dược thành đan.
Như vậy, khoảng cách Ma Việt cuộc chiến đã qua suốt bảy tháng... Mà Ninh Phàm ý rời đi càng nhiều hơn.
Trong Ninh thành thành chủ điện, ba người gồm Ninh Phàm, Quỷ Tước tử, Cảnh Chước ở chỗ này nghị sự, bên cạnh còn có đám Nam Cung cao tầng tồn tại ở Ninh thành. Mà nghị sự là Ninh Phàm đi đến Vô Tận hải kết đan!
Bảy tháng, Ninh Phàm lệnh Nam Cung đi bốn phía hỏi dò, xác định ba đường đi đến Vô Tận hải.
Vô Tận hải ở vào Vũ giới cực đông, nơi đó lấy huyền không đảo là thế lực đan vị, tổng cộng có mấy ngàn đảo tự lớn nhỏ, mỗi một đảo cũng có không ít tông môn, Tu Chân tộc chiếm cứ.
Trong đó nổi danh nhất là “Thập tông tam đảo”. Thập tông là mười đại tông môn mạnh nhất của Vô Tận hải, do nhân tộc lập. Về phần tam đảo chính là ba nơi tán tu tụ tập, mỗi một đảo đều có một nước lớn nhỏ. Di Thế cung trên một tòa đảo trong đó.
Ba con đường, đường thứ nhất, từ phía đông Ngô quốc tiến phát, xuyên qua mười mấy Tu Chân quốc, đến Doanh quốc, ngồi độn thiên chu... Đường này chặng đường mấy ngàn vạn dặm, lấy độn tốc của Ninh Phàm đến Vô Tận hải sợ rằng là mấy năm sau.