Hơp Thể Song Tu

Chương 146 : Vũ Giới có nưa

Ngày đăng: 13:02 30/04/20


Việt quốc, Ly Hận sơn, hôm nay rơi xuống trận mưa nhỏ. 



Vũ giới nhiều mưa, Việt quốc có mưa, vốn dĩ là chuyện bình thường. 



Hai năm trước, nơi đây có xây nên một Hợp Hoan tông, nhưng tông này đã bị Việt quốc “Dược tôn” Hàn Nguyên Cực, trong vòng một đêm tiêu diệt! 



Nơi này là đất mà đồ nhi xui xẻo của lão ma chết thảm, lại là đất gặp nhau giữa lão ma cùng Ninh Phàm. 



Nơi này là đất mà Ninh Phàm bị nữ ma sắc bổ, lại là nơi cùng Chỉ Hạc quen biết ban đầu. 



Là nơi bắt đầu và cũng là nơi kết thúc. 



Từ khi Hợp Hoan tông tiêu diệt, nơi đây chỉ còn dư phế tích, chân núi linh mạch cũng bể, linh khí không còn, không còn tu sĩ lần nữa thành lập tông môn. Hôm nay, chỉ có tiều phu thỉnh thoảng lên núi đốn củi, giữa núi thỉnh thoảng có tiếng núi động truyền ra. 



Trong màn mưa, một tên thanh niên quần áo đen trắng rõ ràng đứng ở đỉnh núi, nghe ca dao, hai mắt khép hờ. 



Trong đầu, từng màn nhớ lại xoay tròn. 



Trên quanh người, hạt mưa chưa làm ướt áo khoác, liền quỷ dị lệch quỹ tích, rơi vào trên người thanh niên. 



Thần thông khiến cho hạt mưa lệch quỹ tích như vậy được đặt tên là Vũ chi thần ý! 



- Ta ở chỗ này thay đổi số mạng. Vì vậy, ta không còn là ta. Nước mưa lệch quỹ tích, nó lại vẫn là mưa... Người không bằng mưa, sự thay đổi quá mức khéo...



Thanh niên mở mắt ra, trong mắt thoáng qua một tia thần ý tang thương. 



Lão ma đi rồi, Độc Cô cũng đi rồi, Thất Mai lạnh lẽo... Vũ giới có mưa, Ly Hận sơn cũng lạnh. 



Lão ma vừa đi, trăm năm sau, Niết Hoàng có lẽ sẽ không uy hiếp được mình, nếu mình tìm một chỗ trốn, so ra dễ như trở bàn tay, sẽ tránh qua giao phong cùng Niết Hoàng. 



Trăm năm toái hư, khó khăn... Trăm năm thắng Niết Hoàng, khó khăn... Có thể trốn, vì sao không trốn...?! 



Vì sao mình không trốn, vì sao còn phải cố chấp, vì sao còn phải liều mạng đề thăng thực lực...? 



Tu ma rốt cuộc là vì sao...?! Tu đạo lại vì cái gì?! 



Trong lòng của Ninh Phàm, tâm ma dần lộ lên. Tâm ma này nếu không chém thì cả cuộc đời hắn không cách nào kết đan, cũng bị nó xâm nhiễu cả đời. 



- Có lẽ, nghe theo lời của sư tôn, từ bỏ không nói lý tưởng của trăm năm toái hư, từ bỏ cùng Niết Hoàng tranh phong, an an ổn ổn ngàn năm toái hư, càng ổn thỏa hơn...



- Nhưng Hàn Niết Thiên tổn thương sư tôn của mình! Thù này há có thể nói tính hay là không!



Một chớp mắt, tâm ma của Ninh Phàm bị đè xuống thẳng thừng. Ninh Phàm bỗng nhiên mở mắt, nước mưa khắp dãy Ly Hận sơn bỗng nhiên bị giao cho một tia thần vận kỳ dị, thẳng thừng dừng lại giữa không trung, không rơi xuống, không xê dịch, thật giống như trôi lơ lửng, thế giới dường như ngừng lại! 



Khiến cho nước mưa không còn tung tích nữa, bởi vì Vũ chi thần ý trong thanh niên, bị giao cho một tia ý cảnh lòng dạ nghịch thiên phạt thương! 



Nghịch ý đó khiến cho nước mưa đảo huyền, nghịch ý đó khiến cho tâm ma bị đè xuống thẳng thừng. Nghịch ý đó bị thanh niên xem là thủ đoạn căn bản chém tâm ma! 
Có thể không cầu người thì không cầu người... yêu cầu của Tử Quang tông, lại nghĩ một chút biện pháp là được rồi. 



Nhưng ngay vào lúc này, từ đàng xa trên núi Hàn Nguyệt, một đạo thanh âm mờ ảo, xen lẫn trong thần niệm, bỗng nhiên vang lên bên trong tộc điện. 



- Yên tâm, chuyện Ninh mỗ hứa hẹn sẽ không đổi ý. Lần này, ta là vì Hồ gia ngươi xuất thủ một lần. Hồ Minh, nhanh tới núi Hàn Nguyệt gặp ta.



... 



Trên đỉnh Hàn Nguyệt đỉnh, Ninh Phàm đứng trước một khối mộ phần không có bia, nhắm mắt không nói. 



Hồ Trung Phong vì nhất tộc sống còn, hồn phi phách tán, trọn đời không vào luân hồi, lấy đó đổi lấy Ninh Phàm xuất thủ ba lần... 



Cái này đáng giá sao? 



Quanh người của hắn dần dần dâng lên một tia vũ ý. Trên núi Hàn Nguyệt, dường như cũng là con đường của Hồ Trung Phong, đường đó âm thầm tương hợp cùng đường của Ninh Phàm. 



Đáng giá sao? 



Một đường tu ma, khốn khổ vì tình, vì ân mệt mỏi, vì thù vội vả... Hết thảy đáng giá sao? 



Mưa nhỏ tí tách rơi xuống núi Hàn Nguyệt. 



Trong tiếng mưa, lại mang một tia háo hức mờ mịt. 



- Ta một đường đi tới vì cái gì đó, có đáng giá hay không...? Mưa này tư vật không tiếng động, nó lại rơi vào lợi ích gì, lại có thể đáng giá hay không?!



Đáng giá sao? 



Đáng giá thì đã sao, không đáng giá thì thế nào...?! 



Trong mưa, Ninh Phàm suy nghĩ dần dần ngưng tụ, hắn chợt mở mắt ra, lẳng lặng nhìn một phần của Hồ Trung Phong.



Có lẽ không đáng giá... 



Nhưng Ninh Phàm nếu là Hồ Trung Phong, hắn sẽ như ông ấy vậy, bỏ đi tánh mạng, liều một tương lai. 



Mưa sống ở trời, rơi xuống đất, cỏ cây dễ chịu, dưỡng dục sinh linh... Nó sở dĩ gọi là mưa, mà không phải nước, không phải giang hà, không phải hồ hải, bởi vì... nó có đạo của nó. 



- Nếu bàn về giá trị, thế gian làm chuyện gì, nhất định chính là đáng giá... Có đáng giá hay không, bất quá bởi vì người mà dị... Ta có đường của ta! Đường này, có dấu vết của Tước Thần tử, có lôi đồng của Hồ Trung Phong, có thân ảnh của sư tôn, nhưng đường của ta, cùng bọn họ bất đồng. Thế gian có vô số nước mưa, ta chỉ là một giọt trong đó, lại là một giọt độc nhất vô nhị...



- Từ trước ta quá mức u mê... chấp niệm trăm năm toái hư, vô hình trung mang tâm tình vội vàng, thật giống như gió nổi lên, thổi giọt mưa lệch hướng quỹ tích, giúp kéo dài khí thế của tâm ma... Hôm nay, ta lại có bảy thành nắm chặc chém chết tâm ma!



- Ngưng tụ Vũ chi thần ý, ta dung vào ý cảnh thứ ba trong thần ý, không phải chiến, mà là... cô độc... Cô độc là một loại giá rét, vừa vặn giống ánh trăng của núi này...



Giờ khắc này, Ninh Phàm ngẩng đầu nhìn trăng, ánh trăng run lên, khẽ nghiêng, cùng nước mưa tương hợp. Bất chợt mưa khắp Hàn Nguyệt sơn mạch cũng chợt trở nên giá rét thấu xương, một loại lạnh lẽo đó cũng không phải là cái lạnh của da thịt, mà là lòng nguội lạnh, là một loại cô độc trong trẻo lạnh lùng. Cho dù là pháp lực của tu sĩ cũng không cách nào chống đỡ, trừ phi lấy thần ý đi kháng cự!