Hơp Thể Song Tu

Chương 181 : Từ giả Đại Tấn, cảm giác hung nguy

Ngày đăng: 13:03 30/04/20


Chẳng qua cho dù chuyện này là thật, nếu ban đầu đã vứt bỏ mình, thì Ninh Phàm ta sẽ không quay đầu, đi tìm tông hỏi tổ, đối với Vũ điện lương bạc, hắn cũng rất có nhận biết.



- Ta biết, trong cơ thể của ngươi không có “Thần vũ huyết mạch”... Ngươi đương nhiên không phải Vũ điện thần tử hậu nhân... Sau đó, tám trăm tu chân quốc cộng trong chư quốc, tìm được mấy trăm thần tử hậu nhân... Những người đó đang được Vũ điện hết lòng đào tạo, nghe nói trong đó, có mấy tên là hạng người tư chất bất phàm, thậm chí, Thái cổ Thần Ma mạch... Cho nên, chuyện tìm người đã từ từ lắng xuống. Ngày đó ta hiểu lầm ngươi là... Sở dĩ phải tha cho ngươi một mạng, bất quá ngươi không phải, chuyện này, ngươi hãy cứ yên tâm.



- Vậy sao? Như vậy theo như lời không liên quan liền đến đây chấm dứt đi. Nhắc tới, mộng cảnh lần này hẳn là Lan Nhược tự mấy năm trước chứ?



Ninh Phàm nói sang chuyện khác, đối với Vũ điện lương bạc, thật không hứng thú chút nào.



Có thể từ phàm trần triệu hồi mấy trăm di phúc tử, những thứ Vũ điện lão quái này cái mặt dài luôn đến trên người của con chó luôn rồi.



- Ừ, đây cũng là mấy năm trước, ta cùng ngươi gặp nhau hôm đó. Đợi đã, đợi trời tối, sau khi trời tối, sẽ có một nhân ảnh cực kỳ đáng ghét đi tới, chúng ta cùng nhau chém hắn!



- Được!



Ninh Phàm một miệng đáp ứng, lần này hắn không chạy loạn nữa, để tránh chọc Vân Nhược Vi không thích.



Sắc trời bắt đầu tối, ánh trăng nằm trên nhánh tùng lại chìm xuống.



Đêm dần khuya, mà một đạo tiếng cười cuồng vọng, rốt cuộc xa xa truyền tới trong một đạo băng hồng độn quang, không chịu nổi lọt vào tai!



- Ha ha! Vân Nhược Vi! Đi ra! Cút ra đây cho đại gia! Để cho đại gia sờ một cái ngực của ngươi!



Băng hồng vừa hiện, Vân Nhược Vi lập tức mặt đầy sát khí, còn Ninh Phàm dở khóc dở cười.



Băng hồng tản đi, người nọ trong đó chính là mình 17 tuổi.



Cùng mình năm đó cách ăn mặc độc nhất vô nhị, chẳng qua là vẻ mặt, chọn lời, cũng tuyệt đối không phải mình sở hữu.



- Vân Nhược Vi! Đi ra! Đi ra! Đại gia thật thích ngươi, đại gia muốn ôm ngươi, liếm ngươi, chơi ngươi!



- Vân Nhược Vi! Ninh Phàm ta yêu ngươi chết được! Đi ra! Đi ra! Ha ha! Ta không kịp đợi a! Ta thật là đói khát a!



- Ngực thật là thơm, ta thích, ta thích a!



Nhìn trên bầu trời đêm, thân ảnh cùng mình độc nhất vô nhị, Ninh Phàm gần như hộc máu.



Hóa ra tâm ma của Vân Nhược Vi, căn bản không phải cùng mình có liên quan, mà là... chính là từ bản nhân của mình!



Tuy nhiên, mình trong lòng Vân Nhược Vi, cứ vô sỉ, hạ lưu như vậy sao...?



Làm sao hình tượng trong mộng là bộ dáng này...?!



- Giết hắn! Ngươi đi đi, ta... không làm được, không xuống tay được...



Vân Nhược Vi cắn răng nghiến lợi nói.



- Ách, cái này.. Được rồi...



Ninh Phàm khe khẽ thở dài, thuấn di chợt lóe lên bầu trời đêm.



Mà “giả Ninh Phàm” kia vừa thấy địch nhân thuấn di, lập tức lộ ra biểu lộ hoảng sợ, ầm ầm quỳ rạp xuống bầu trời đêm.



- Gia gia tha mạng! Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân chỉ biết khinh bạc nữ nhân, không biết đánh nhau a!



- Ai, ngươi ngoan ngoãn đi chết đi. Ta thấy ngươi, đều cảm thấy mất thể diện...



Ninh Phàm lắc đầu một cái, một ngón tay điểm xuống, hời hợt diệt đi “giả Ninh Phàm”.


- Tiên hư trận pháp, quả nhiên bất phàm!



Ninh Phàm thu hồi thần niệm, khen ngợi.



Tu sĩ dẫn đường vừa nghe Ninh Phàm khen, lập tức phụ họa nói:



- Chu tiền bối thật có ánh mắt sắc bén. Đại trận này đúng là tiên hư cấp trận pháp, tin đồn là Vũ điện trận pháp đại sư tự mình bình định cấp bậc này. Không ngờ tiền bối lần đầu tiên tới, thì có thể nhìn ra trận này huyền cơ, thật con mắt tinh tường!



- Ừ.



Đối với tu sĩ dẫn đường nịnh nọt, Ninh Phàm chỉ gật đầu một cái, cũng không bày tỏ thái độ gì. Dù là như vậy, tu sĩ dẫn đường cũng cảm thấy rất vinh dự rồi.



Hắn bất quá Kim đan sơ kỳ tu vi, có thể cùng Nguyên anh lão tổ đáp lời, thật là tam sinh hữu hạnh, vả lại lão tổ này chiến tích văn hoa, chính là Tấn quốc trung vực cũng rất có tin đồn.



Cảnh Chước hâm mộ nhìn Ninh Phàm, đi Vô Tận hải lần này, nếu ông ta hoàn toàn kết anh, chắc có thể cùng Ninh Phàm như vậy, hưởng thụ tôn vinh này.



Còn Ân Tố Thu nhìn biểu lộ làm bộ làm tịch của Ninh Phàm, lấy tay che miệng, cố nén cười.



Nàng đang suy nghĩ, nếu Kim đan dẫn đường này biết người mà mình xưng là tiền bối, bất quá là một tiểu bối chưa đủ 20, tu vi Dung linh, thì sẽ phức tạp ra sao.



Dưới lòng đất vạn trượng, bị hoàn toàn móc sạch ra một thiên địa rộng lớn, lấy phù trận chống đỡ.



Mặt đất phủ kín đá huyền vũ nham, mặt đất màu đen thỉnh thoảng có cái hố chứa tiên ngọc, lóe quang hoa, cũng mượn niệm lực, đem rất nhiều tâm trận câu liên với nhau.



Nơi đây đang có bảy người, đang đợi đại trận khai ra. 



Trong bảy người, có năm tên Kim đan, hai vị Nguyên anh sơ kỳ. Họ thấy đoàn người Ninh Phàm tới, cho dù là hai vị Nguyên anh tu sĩ sơ kỳ đều lộ ra nụ cười thân thiện, chắp tay thi lễ:



- Trần Tú, Dương Chu ra mắt Chu Minh thống lĩnh!



- Sao? Hai vị đạo có chút quen mặt...



- Ha ha, Chu thống lĩnh quên rồi, bọn ta cũng là diệt yêu chiến bộ, từng trong Vân cung, lúc Tuyết tôn triệu tập đã gặp qua.



Trần Tú, Dương Chu hai người cũng là Nguyên anh nước khác, ở trung cấp tu chân quốc của mỗi người, cũng coi là nhất phương lão tổ, đến hạ cấp tu chân quốc, đều cần cả nước tu sĩ nghênh tiếp.



Nhưng hai vị lão quái này lúc đối mặt Ninh Phàm, lại đồng loạt khách khí hết sức.



Không có nguyên nhân nào khác ngoài thực lực của Ninh Phàm đã khiến cho hai người kiêng kỵ, khâm phục.



- Ha ha, thì ra là Trần đạo hữu, Dương đạo hữu, hạnh ngộ, hạnh ngộ.



Ninh Phàm mỉm cười đáp lễ, nhưng trong lòng kinh hãi.



Cũng không phải là kinh ngạc vì sự cung kính, vô tình gặp gỡ với hai người, mà là kinh ngạc do trên mặt hai người đã lộ ra tử tướng!



Diện tướng học cực kỳ sâu xa, nhưng tử tướng lại vô cùng dễ dàng nhìn ra.



Thỉnh thoảng có một ít tu sĩ không lâu sau nữa sẽ chết vô cùng thảm, thảm thiết tới trình độ nhất định, trên mặt sẽ gặp lộ ra tử tướng.



Nói cách khác, không lâu sau nữa hai người sẽ chết, hơn nữa là chết thảm!



Hai người chết, chẳng lẽ có liên quan cùng nguy cơ quanh quẩn trong lòng của mình?!



Hay nói rằng, Lý Bạn yêu tướng đuổi kịp Giáng Châu thành rồi ư?!



- Không được! Phải lập tức truyền tống rời khỏi! Hóa thần đánh tới, không thể chống đỡ!