Hơp Thể Song Tu
Chương 205 : Sắc bổ hai nữ
Ngày đăng: 13:03 30/04/20
Chương 205: Sắc bổ hai nữ.
Tiêu Vạn La tỉnh lại rồi.
Sau khi ông ta tỉnh lại, nghe nói Hạng gia tới đánh tông, ông ta kinh hoàng thất thố.
Đến lúc ông ta nghe được Chu Minh bình phục xong kiếp nạn do Hạng gia mang tới, còn chưa kịp thở phào, nhưng biết được hiện giờ Chu Minh đang nghỉ ngơi trong tổ sư thạch quan của mình, nghỉ ngơi ư?!
- Tên sát tinh này, sao lại không đi? Lăng quỷ khóc, xảy ra chuyện gì?
- Khụ khụ khụ... Lão phu cũng không biết, bất quá tựa hồ Chu Minh này dường như biết lão phu...
- Ách, đợi đợi đã, ngươi nói gì...
Tiêu Vạn La ngây ngẩn.
- Ngươi cùng Chu Minh này rất quen sao?
- Không quen... Phải nói, lão phu căn bản không biết hắn...
- Không quen sao hắn lại nhìn mặt mũi của ngươi, diệt Hạng gia chứ? Ngươi cũng đừng khách sáo với ta, nói một chút đi, ngươi có nắm chắc giữ người này ở lại Đan Đỉnh môn ta trên danh nghĩa khách khanh hay không...?
Tiêu Vạn La ánh mắt chợt lóe.
- Lăng lão đệ, nhìn trên phương diện ca ca cứu ngươi một trận, chuyện này, ngươi nhất định phải giúp ta... Nếu Chu Minh này thành khách khanh của Đan Đỉnh môn ta, Đan Đỉnh môn ta cũng không dùng đến cách tìm đường chạy trốn...
...
Trong thạch quan, sơn thủy hữu tình, thật giống như một cái không cốc trong sa mạc.
Đang lúc chim hót hoa thơm, Băng Linh Nguyệt Linh tỷ muội, ở đỉnh núi điều giáo hơn 1100 tên đỉnh lô. Có hơn mười tên Cực Âm môn Dung linh năm đó, cũng có Kim đan hậu kỳ, đỉnh phong mấy chục người.
Tất cả mọi người, đều bị gieo niệm cấm, đồng thời xóa đi cấm chế của Đan Đỉnh môn.
Đây đều là đỉnh lô của Ninh Phàm, lời đồn đãi thái cổ có hoàng đế, ngự ba ngàn nữ nhân, ban ngày phi thăng, hôm nay, ngược lại xuất hiện một hoa ma Ninh Phàm, ngự qua ngàn nữ nhân rồi...
- Kể từ hôm nay, bọn ta là ‘Ninh gia nữ vệ’, lấy họ Ninh. Ta là nữ vệ Đại thống lĩnh. Ninh Băng Linh, nàng ấy là nhị thống lĩnh, Ninh Nguyệt Linh... Nghe rõ không?
- Dạ! Nhưng mà tại sao họ Ninh? Chủ nhân không phải họ Chu sao?
- Điều này ngày sau các ngươi khắc biết. Nhân tiện nhắc tới, bọn ta ngày sau sẽ tu luyện trong Đỉnh Lô hoàn của chủ nhân…
Ninh Phàm tiếp tục tăng sâu mị thuật, bàn tay tuột xuống vai của hai nữ tử, trợt tới bên hông, bụng, âm thầm vận chuyển Thái Âm chỉ lực, cũng ngay sau đó, dọc theo bụng bằng phẳng, vuốt ve lên trên.
- Tạ chủ nhân... ban cho... ban tên cho...
Lời của hai nữ tử bắt đầu run rẩy, khí tức gấp gáp, ánh mắt mờ mịt dâng hơi nước, mê ly.
Ninh Điềm nhi áo vàng dưới ma trảo của Ninh Phàm dần dần mềm mại. Theo đó ngã vào trong ngực của Ninh Phàm, nhẹ nhàng ôm cổ hắn, lấy dũng khí, đưa ra cái lưỡi thơm tho, liếm liếm bên tai hắn.
Còn Ninh Bình nhi áo xanh vốn đã mềm yếu mất sức, nhưng lúc ma trảo của Ninh Phàm bỗng nhiên chụp vào trước ngực nàng mơn mởn, lập tức thân thể mềm mại của nàng căng thẳng, nhẹ nhàng “ưm” lên một tiếng.
Thanh âm kia mang một tia thư thích... Mà trong nháy mắt, thiêu đốt lên khiến cho trong khuê phòng cờ bay phất phới, sóng cuộn dạt dào.
Sự vuốt ve, đụng chạm cách áo quần dần dần không cách nào thỏa mãn lửa nóng của Bình nhi.
Nàng cởi ra một cái, nửa lộ yếm, cũng nửa đẩy nửa không khiến cho tay Ninh Phàm đưa vào dưới yếm.
Sau khi ngón tay của Ninh Phàm chạm được kiều đĩnh, nàng hoàn toàn thất thủ, ánh mắt quyến rũ như tơ.
- Chủ nhân... Xin chủ nhân... thương tiếc...
- Yên tâm, ta sẽ tự thương tiếc... Bởi vì các ngươi là đỉnh lô của Ninh Phàm ta! Ta không giống như những thứ người thiếu tình cảm kia, các ngươi không làm chuyện khác người, cuộc đời này không có gì trở ngại!
Bức rèm rơi xuống, cách mông lung, loáng thoáng có thể thấy bên trong giường nhỏ, hai cổ thân thể mềm mại ngọc điêu sáng bóng, áo quần rớt xuống.
Một đôi tay vận chuyển mị thuật, phủ lộng, trêu đùa trên hai thân thể mềm mại.
Từng chút cờ bay phất phới, mập mờ, kiều ngâm thẳng thừng, thở dốc.
Một phòng xuân sắc...
Hai đóa xử nữ huyết mai, nhẹ nhàng chứa đựng dưới chăn mỏng.
- ... Đau... Nơi này, không thể... Ưm... Ưm...
- A! Nhẹ... Nhẹ một chút... Không, không được. Chỗ đó là... A!
- Chủ nhân, ngài thật tốt... Thật tốt...
- Bình nhi còn muốn...