Hơp Thể Song Tu
Chương 212 : Yêu hỏa sính uy (1)
Ngày đăng: 13:04 30/04/20
Chương 212: Yêu hỏa sính uy. (1)
Bên trong Bắc tháp, khách khanh đan sư Dư Long, đang luyện chế một viên tứ chuyển đan dược.
Lão ta là tam chuyển đỉnh phong luyện đan sư, khoảng cách tứ chuyển chỉ thiếu chút nữa.
Một khi viên đan dược này luyện ra, là nói rõ đan đạo của mình tiến thêm một bước, bước vào tứ chuyển!
- Chỉ thiếu chút nữa, ha ha, mấu chốt là phương pháp thu lửa ngưng đan... Lão phu nhìn một chút... Ừ, chỉ cần như vậy như vậy...
Mắt của lão ta lộ ra hưng phấn, trong quá trình luyện đan, đan đạo của lão lĩnh ngộ, đang mơ hồ đột phá những ràng buộc của bình cảnh!
Nhưng vào giờ khắc này, ngoài cửa, ba tên Dung linh thanh niên hốt hoảng, vội vã chạy vào.
- Lão tổ! Đại sự không xong rồi!
Do sự ồn ào đó, Dư Long chợt phân tâm, hỏa hầu vừa mất, đan dược tự hủy!
Cơ hồ muốn luyện chế ra tứ chuyển đan dược, nhưng do ba người đó om sòm đã thất bại!
Tứ chuyển, tứ chuyển! Đan đạo cảnh giới mờ ảo đó chỉ thiếu chút nữa mà thôi!
- Nghịch đồ! Đáng hận! Đáng hận!
Dư Long giận dữ, bàn tay chộp một cái, nguyên lực rung một cái, ba tên Dung linh lập tức hộc máu bay ngược, hai chết một bị thương!
Dư Long lão cũng không phải là thiện chủ gì!
Lão ta đi tới bước này, cũng là ngoan nhân lịch luyện trong biển máu!
Cho dù là đồ nhi, lão cũng có thể hạ thủ giết chết!
Mười năm ngộ đan, một buổi sáng thất bại, giết nghịch đồ này, thật sự là tiện nghi bọn họ! Mà sở dĩ lưu lại một tên còn sống, là muốn hỏi một chút, đại sự gì có thể làm mấy tên nghịch đồ kinh hoảng như vậy.
- Dư Phong! Cho ngươi ba khí tức! Không thể nói rõ đầu đuôi câu chuyện, chết!
Dư Phong chính là người nói lời dọa dẫm với Ninh Phàm!
Một cổ cảm giác nguy cơ không dấu hiệu nào, khiến cho lòng của lão ta dồn dập nhảy lên, mồ hôi lạnh đầm đìa!
Sẽ không sai! Trên người của người này, còn lưu lại khí tức giết chết Dư Uy!
Nhưng người này... thật đáng sợ, rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng Dư Long lại cảm giác thân thể cả người, đều tựa như sắp tan vỡ dưới ánh mắt của người này! Nguyên lực quanh thân đè ép, rối loạn, khiến cho lão thở không thông, thật giống như muốn hít thở không thông vậy!
- Ngươi, ngươi...
Lão ta với tu ma chi tâm hơn một ngàn năm, vào giờ khắc này lại run rẩy, sợ hãi!
Tu vi của người này, lão ta không nhìn thấu...
Nhưng người này hời hợt một câu, lại khiến cho Dư Long, lòng chỉ có muốn chết!
- Bổn tôn Chu Minh, ngươi vừa mới kêu ta... cút ra đây đúng không?
Chu Minh!
Đan Đỉnh môn chi sát lục, tên của Chu Minh đã vang dội ngoại hải. Mà dung mạo của hắn cho dù Dư Long không bước chân ra khỏi đất luyện đan, nhưng lúc nào cũng nghe. Thế mà lão ta căn bản không coi người này ra gì, bởi vì lão xem ra, Chu Minh dù đáng sợ nữa cũng không có khả năng cùng mình đồng thời xuất hiện...
Nhưng lão vạn lần không thể nào ngờ tới, ‘Kim đan sơ kỳ’ mình muốn giết cho hả giận thì ra... rốt cuộc là Chu Minh!
Đó cũng là ác nhân giết đại tu sĩ!
Không những chỉ có mình Dư Long kinh hoàng! Vào một khắc Ninh Phàm tiếng nói vừa dứt, Dung linh, Kim đan, đua nhau tâm thần đại chiến. Mà những Nguyên anh lão quái vây xem, từng người ánh mắt đại biến, không chút do dự thuấn di bay ngược, kéo dài ra khỏi mảnh ‘chiến trường’ của Dư Long, phủi sạch quan hệ.
Người gọi Chu Minh không ít, nhưng vừa kêu Chu Minh, lại có khí thế ngưng mà không phát như vậy. Người làm Nguyên anh tâm loạn, chỉ có một người đó mà thôi!
Thời khắc này Dư Long làm gì còn có nửa phần ngạo khí trước đó, chỉ có... khổ sở!
Sắc mặt của lão tái nhợt, hai tay thu ở sau lưng, không ngừng run rẩy, lòng bàn tay đều mồ hôi lạnh!
- Ta lại muốn giết Chu Minh cho hả giận, thật là...
Trong lòng lão đã hận thấu tôn nhi, đồ đệ của mình bất hiếu và bất tài!