Hơp Thể Song Tu

Chương 228 : Hứa Thu Linh (3)

Ngày đăng: 13:04 30/04/20


Chương 228: Hứa Thu Linh. (3)



Từng ánh mắt bất thiện quét tới, nhưng nữ thi, không biết chút nào, nàng bẻ hắc lan, cài trên tóc mai.



Nàng chỉ hướng về phía Ninh Phàm cười một tiếng, thuần chân trông đợi.



- Quang... nhìn... đẹp...?



Nàng muốn nghe được câu trả lời khẳng định.



- Nhìn đẹp lắm, tuy nhiên, nàng là một phiền toái nhỏ...



Ninh Phàm xoa xoa tóc xanh của nữ thi, bật cười.



Nữ thi đã hái hoa, hái hoa cỏ mà Hứa Thu Linh coi trọng nhất coi... Không biết Hứa Thu Linh có thể hóa thành sư tử Hà Đông, tìm mình phiền toái hay không.



Phảng phất như nghe được hoa rơi ve sầu kêu, Hứa Thu Linh dừng lại tiếng ca, dừng đàn đang khãy, đôi mi thanh tú nhíu một cái, giương đôi mắt, đứng dậy.



- Công tử nhà nào không yêu tiếc hoa lan như thế...?



Nàng đang muốn trách cứ, nhưng bỗng nhiên, thu lại lời nói, vẻ u oán trong ánh mắt, hóa thành ngạc nhiên mừng rỡ.



- Là huynh!



Là huynh?



Từng tên con em thế gia, mong đợi Ninh Phàm gặp họa, thế nhưng điều đó cũng không xuất hiện.



Thậm chí, sau khi Hứa tiểu thư nhìn thấy Ninh Phàm, không những không giận trách đối phương hái hoa, ngược lại có một tia thương xót, cũng bởi vì thấy dung mạo của Ninh Phàm mà hóa thành vui sướng.



Từng ánh mắt mang địch ý, rơi vào trên người Ninh Phàm.



Người này là ai?! Càng dường như... hắn đã thành công đoạt được trái tim của Hứa tiểu thư!



- Xin lỗi, Vi Lương không hiểu chuyện, hái hoa của nàng...



- Vi Lương là thê tử của huynh sao, tên nghe rất hay đây... Nàng đã hái được hoa, ta không nói gì, tuy nhiên công tử tới Thu Linh ‘Hoa mộ’, chẳng lẽ là tới, là tới...



Chẳng lẽ là tới cùng ta bàn về hôn sự sao?



Lời này quá mắc cở, Hứa Thu Linh không mở miệng được, nhưng trong lòng, lại có một tia thẫn thờ, một tia ngọt ngào.



Nàng ngọt ngào, là công tử xa lạ bị ràng buộc đã xuất hiện rồi.



Nàng thẩn thờ vì công tử kia rốt cuộc dẫn thê tử tới...



- Vi Lương sao... coi như là thê tử của ta đi...



Ánh mắt của Ninh Phàm rất nhớ lại, nếu không có nữ thi, hắn có lẽ chết ở Ninh Thành rồi.



Mình phá sự trong sạch của nàng, đương nhiên cần phải chịu trách nhiệm đối với nàng.



- Quang... thê... tử?
- Tiểu thư không dẫn đường cho Chu mỗ sao...



- A, ta quên mất, thất lễ rồi... Không biết công tử muốn đi nơi nào? Trừ khuê các của tiểu nương môn, cho dù là chỗ tàng bảo tàng đan của phụ thân, Thu Linh đều nguyện dẫn công tử đi đến...



- Gì?



Ninh Phàm bật cười.



Hứa Thu Linh này sao giống Lam Mi như vậy.



Gặp mặt mấy lần, lại nguyện ý dẫn mình một người xa lạ, đi đến đan phòng bảo khố của Hứa Như Sơn tìm bảo.



Người ta nói nữ tâm hướng ngoại, nhưng mình chưa nói tên thật, ngay cả tên giả vẫn chưa hoàn toàn nói cho Hứa Thu Linh.



Cô gái này có hảo cảm với mình, không khỏi lên cao quá nhanh.



Cô nương rất có ý tứ, không phải sao.



- Ta có việc, muốn gặp Hứa tiền bối, mời cô nương dẫn thẳng ta đi tới đó.



- Chuyện này...



Hứa Thu Linh cau mày, như có khó khăn.



- Làm khó cô nương sao?



- Không, không phải vậy... Nhưng mà gia phụ hôm nay tựa hồ muốn tiếp đãi một tên quý khách, người này là ngoại hải hung ma, giết người không tính toán, dâm nhân thê nữ vô số, thủ đoạn tàn nhẫn, thập ác không chừa... Công tử về sau có thấy người này, phải cẩn thận, chớ chọc giận hắn... Nếu không, công tử cho dù là nguyên anh trung kỳ cũng phải, cũng phải...



- Ách, đa tạ Thu Linh tiểu thư quan tâm, Chu mỗ ghi nhớ rồi...



Ninh Phàm dở khóc dở cười.



Danh tiếng của mình lại xấu xa như vậy sao?



Mà Hứa Thu Linh nghe Ninh Phàm gọi tên của nàng thì lập tức khuôn mặt đỏ lên.



Hắn đã gọi tên ta rồi...



Trong vô số ánh mắt hâm mộ của đám công tử thanh tuấn, Ninh Phàm cùng Hứa Thu Linh, từ trong bụng núi của đỉnh Cực Nhạc đi đến bên trong điện.



Nơi đó là cấm địa trong cấm địa. Nó làm chỗ bế quan của Hứa Như Sơn, người tầm thường căn bản không thể nào tiến vào!



Ninh Phàm đạt được hảo cảm của Hứa Thu Linh nên có thể tiến vào.



Còn bọn hắn lại bị đuổi khách, mời ra khỏi đỉnh Cực Nhạc.



Nhưng bọn hắn cũng không dám ghét Hứa Thu Linh, cũng không dám ghét Ninh Phàm.



Người trước là con gái của hóa thần, người sau là ác nhân tự xưng giết chết ngoại hải Thất Tử...



Hai người đó đều không đắc tội nổi!