Hơp Thể Song Tu
Chương 236 : Nàng là Nguyệt Lăng Không (1)
Ngày đăng: 13:04 30/04/20
Chương 236: Nàng là Nguyệt Lăng Không. (1)
Chu Thanh cũng khẽ gật đầu với Ninh Phàm, lúc y xoay người, lại cùng lão giả sau lưng truyền âm nói.
- Người này lòng cảnh giác không nhẹ, thôi, khoảng cách Lôi Hoàng chi mộ mở ra, vẫn còn không tới vài năm. Nói tóm lại, người này vì danh ngạch vào mộ là bên ngoài thất tôn, cuối cùng sẽ cầu xin đến trên đầu Chu gia ta... Chu Thất, chúng ta đi!
- Dạ!
Lão giả đáp lời một tiếng, vung tay lên, hóa thành khói màu kim chợt cuốn Thiếu chủ, phiêu nhiên rời khỏi.
Hóa Thần na di, cùng thuấn di bất đồng, nhưng dễ dàng mang vô số người độn hành.
Cuối cùng chỉ còn dư một mình Tử Cổ.
Ánh mắt của lão ta thèm thuồng thổi qua trên người nữ đồng, rốt cuộc dời ánh mắt đi, bì tiếu nhục bất tiếu đối với Ninh Phàm liền cung tay, hóa thành làn khói tím rời khỏi.
Người này rời đi chính là trở về nội hải, tìm trợ thủ, giết Ninh Phàm!
Sau khi mọi người rời khỏi, Hứa Như Sơn cùng Nghiêm Trung Tắc mới thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt của hai người rơi vào trên người Ninh Phàm, rõ ràng mang có vẻ kính sợ.
Nhất chỉ giết chết Tà Quang, hai người cứng rắn gặp phải, không chết cũng bị thương!
- Chu đạo hữu, ẩn giấu thật sâu! Nghiêm mỗ tự thẹn không thể bằng!
Nghiêm Trung Tắc hiển nhiên cho rằng, khi Ninh Phàm đột phá ngọc mệnh, tư thái khổ sở đón lấy ngũ hợp chi chưởng của mình vẫn có ẩn giấu rồi.
Thiết tưởng Ninh Phàm khi đó thi triển thuật này, Nghiêm Trung Tắc nhất định tính mệnh có nguy hiểm. Lão ta trong đầu thầm nói, khó trách Hứa Như Sơn khen nhiều người này, trong vòng mười trượng hóa thần hung hiểm, thì ra hẳn là như vậy...
Lão đã nghĩ lệch rồi.
Hứa Như Sơn nhìn Ninh Phàm, một bộ bộ dáng nhìn không thấu.
Hóa thần đỉnh lô, xuất từ Thần Không đảo, chuyện này Hứa Như Sơn lão còn thật không biết, Ninh Phàm lại biết.
Không thấy rõ lai lịch, đảm nhiệm không ra con đường phía trước, đi lại ở hư không, tâm thần của Ninh Phàm, thật giống như muốn tan rã đến trong bóng tối này.
Ký ức phong ấn thật quỷ dị!
Lấy hư không chi lực phong ấn, khó trách Động Hư lão tổ đều không thể sưu hồn.
Ký ức phong ấn của hư không chi lực trừ phi luyện hư lão quái, nếu không ai có thể lục soát!
Ninh Phàm không nếm thử, lại thăm dò hư không thâm thúy đó. Mặc dù hắn biết, thức hải, ký ức, của cô gái này giấu dưới hư không kia.
Tâm thần chìm vào hư không, lại không có Đông Minh chung tương trợ, quá mức nguy hiểm.
Hắn xoay người muốn đi, nhưng trước khi tâm thần rút lui, hắn hơi ngẩn ra.
Hắn ngẩng đầu lên, tựa hồ cảm ứng được cái gì.
- Ừ, tia ánh sáng này là...
Hai mắt của hắn, mi tâm, ba viên Thần Ma tinh xuất hiện. Vào giờ khắc này, ánh mắt của hắn hơi đâm rách hư bóng tối của không, thấy một chút... ánh trăng!
Chỉ một chút ánh trăng đó lại cho Ninh Phàm cảm giác nguy cơ cực lớn, trên cả Động Hư lão tổ!
Nguyệt quang này, nếu không có Thần Ma chi tinh, tuyệt đối không cách nào thấy...
Ninh Phàm, lấy ánh sao theo dõi trăng!
Lúc hắn theo dõi đến ánh trăng, trong đầu lại càng phát ra bất an.
Ánh trăng kia bị theo dõi, rồi lại thật giống như mở ra một cái chìa khóa, từ từ tản ra. Giờ khắc này thức hải của nữ đồng, lại bị bóng tối tiêu nhị, một vòng lang nha nguyệt, chiếu trên bầu trời mênh mông!
Nữ đồng tự bắt đầu thức tỉnh!
- Không được!