Hơp Thể Song Tu
Chương 250 : Uyển Nhi tâm ý, chuẩn bị hóa thần (1+2+3)
Ngày đăng: 13:05 30/04/20
Một đạo thanh âm tang thương vang lên trong tâm thần của Ninh Phàm.
- Phù Ly tộc của ta, tộc diệt đã lâu, ngươi có thể tỉnh huyết, có duyên cùng ta, ban cho Vương tộc huyết mạch, và cũng phong cho ngươi thành Phù Ly yêu tổ ! Cùng Long tổ Phượng tổ, Tước tổ Ô tổ, đồng thời là bậc tôn!
Vào một khắc thanh âm này tiêu biến đi, yêu lực của Ninh Phàm nhờ một giọt tổ huyết này ban cho, đã tiến vào mức 7455 giáp!
- Không ngờ rằng, vì để tránh né bị tính kế, không ngờ vô tình ngộ tỉnh Phù Ly yêu huyết. . . Bởi vì ta là tộc nhân duy nhất của tộc này, nên được ban cho Tổ huyết! Như vậy, chỉ là sự phiền toái liên quan đến hắc sắc khí vận, căn bản không đáng nhắc tới! 7455 giáp yêu lực, giờ phút này ta, không ắt là bán bộ hóa thần, con đường yêu lực hóa thần thậm chí đã đi xong rồi. . . Ba phần tư! Nếu như có thể thôn phệ yêu soái chi huyết, ta thậm chí có lòng tin, ở vào giờ phút này, đột phá hóa thần cảnh!
Trong mắt Lục Sanh tràn đầy sự kính ngưỡng, chấn động.
Lão tuyệt không nghĩ tới, Ninh Phàm không ngờ sẽ ở lần tỉnh huyết thứ hai, liền được ban cho Tổ huyết. Như vậy, trong lần tỉnh huyết thứ ba, huyết mạch của hắn sẽ kinh khủng đến bực nào?
Một giọt Tổ huyết này, chẳng những đề thăng yêu lực của Ninh Phàm, hơn nữa còn khiến cho độ dày huyết mạch của hắn từ 305 đoạn, đề thăng tới 1305 đoạn.
Huyết mạch vượt qua ngàn đoạn, chính là Vương tộc huyết mạch!
Có thể ở trong ba lần tỉnh huyết, giác tỉnh Vương tộc huyết mạch, chính là cái thế đại yêu kiệt.
Có thể ở lần tỉnh huyết thứ hai, thành tựu Vương tộc huyết mạch, trong lịch sử của yêu tộc chưa từng có!
Tịnh Hỏa bộ. Đô quận.
Vương Kiêu cùng mười người Thiên giới yêu tướng đều sắc mặt chấn động.
- Lần tỉnh huyết thứ hai, Vương tộc chân linh? ! Tuy không biết Phù Ly chi thú là chân linh ra sao, mạnh hay là yếu. Nhưng người này, không ngờ lại trong lần tỉnh huyết thứ hai, đã trở thành Chân linh Vương tộc. . .
Chân linh Vương tộc, trong đệ nhị giới, không có một người nào. . .
Cái này tức là nói. . . Đệ nhị giới, yêu huyết của Ninh Phàm đứng hàng thứ nhất. . .
- Cái này không thể nào!
Lý Bạn thoắt một thanh bóp vỡ ly rượu.
Hắn không tin, Lục Bắc bị Phong hiệu yêu tướng của Tịnh Hỏa bộ gọi là phế vật, lại là kẻ mà hắn chỉ có ngước mắt nhìn!
Vương tộc chân linh!
Liệt Thổ bộ, một lệnh truy nã như phiến tuyết truyền khắp Trầm thụy chi địa.
- Người giết được Lục Bắc, thưởng một ức tiên ngọc!
Không cần giải thích Lục Bắc là ai, không cần giải thích sự kiêng kỵ của Thổ tướng đối với người này. Phần thưởng cực cao lên tới một ức tiên ngọc, đủ để làm Luyện Hư động tâm. . . Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là, nơi đây phải có Luyện Hư.
Thái độ của La Vân bộ càng vi diệu hơn.
Vân tướng Lục Đạo Trần, liên tục phát 12 đạo kim lệnh, lệnh cho Lục Sinh tự mình bảo hộ Lục Bắc tới Đô quận, tham dự khảo hạch yêu tướng.
Nguyên anh sơ kỳ, Vương tộc chân huyết, giết xong, còn có một ức tiên ngọc ban thưởng!
Tự nhiên có không ít Nguyên Anh yêu binh, âm thầm lẻn vào Bắc Mạc, cố gắng ám sát Lục Bắc.
Chẳng qua là từ khi yêu huyết giác tỉnh đã qua đi một tháng, Lục Bắc lại giống như im tiếng biệt tích.
Ẩn, ẩn hết mọi thứ.
Hắn đang ở trong Nguyên Dao giới, củng cố yêu lực cảnh giới!
Bên cạnh hắn, nữ thi cùng thạch binh, hộ pháp! Trong trận cấm, một nữ đồng một mặt khổ khổ đè nén tu vi, một mặt âm thầm chấn động trước uy áp quá mạnh của thanh niên trước mắt.
Nàng là, Nguyệt Lăng Không!
Nữ nhân này thân là nội hải chí tôn, bởi vì sự huyền diệu của《 Nguyệt Luân thuật 》, đã dùng nguyên thần trùng sinh.
Nhưng tu vi của nàng lại tự phong trong thức hải, cũng có triệu chứng tan rã vào bất kỳ thời khắc nào.
Nàng cần một nam đỉnh tới thái bổ mình, đem pháp lực hồng thủy tích góp ở thức hải dẫn đạo. . .
Ninh Phàm, là lựa chọn duy nhất của nàng. . .
- Tiểu tử, mỗ mỗ ta suy tính đã rất lâu rồi. . . Cái chuyện đó. . .
Ninh Phàm tự nói, một chưởng bắn ra hôi viêm đốt đi ngọc giản, đẩy cửa mà vào.
Hắn vẫn tiếp tục ở bên mép giường, chờ đợi Lục Uyển Nhi tỉnh dậy.
Cô gái này chuyên môn chờ đợi ở nơi này, sợ là có lời muốn nói.
Trời sáng, chim yến bay ngang qua cửa sổ.
Lục Uyển Nhi xoa xoa con mắt ngáy ngủ, co người giãn gân cốt một cái, tóc may xõa lung tung, đẩy mền đứng dậy.
Chỉ mới vừa lười biếng ngáp một cái, chăn mỏng rớt xuống bờ vai, lộ ra dưới làn áo ngực đường con đầy đặn, căng tròn.
Mà lúc này, nàng phát hiện, ánh mắt của Ninh Phàm vừa khéo nhìn mình. Lập tức, nỗi khốn nhiễu mùa xuân của nàng hoàn toàn biến mất, hét lên một tiếng.
- Nha! Lục Bắc, ngươi, ngươi không biết xấu hổ!
- Ta sao tự nhiên lại trở thành không biết xấu hổ rồi, là hôn ngươi, hay là đụng ngươi. . . Ngược lại Uyển Nhi tiểu thư, tựa hồ thay quần áo giúp Lục mỗ, nhìn toàn thân của Lục mỗ, mà Lục mỗ đều chưa từng đỏ mặt. . . Nếu nói là thua thiệt, sợ rằng Lục mỗ không có chiếm quá nhiều tiện nghi của tiểu thư, ngược lại tiểu thư đã ăn không ít “đậu hủ” của Lục mỗ rồi. . .
- Ngươi. . . Phốc. . .
Lục Uyển Nhi xấu hổ, nhưng nhìn thấy ánh mắt lười biếng của Ninh Phàm, lại bật phì cười.
Thì ra là, Lục Bắc mặc dù không giả trang làm một tên hoàn khố tử đệ nữa, nhưng cũng vẫn là kẻ biết khóc biết cười.
Còn tưởng rằng, hắn chỉ biết giết người không thôi chứ. . .
- Uyển Nhi tiểu thư, hàng đêm nghỉ chân trong phòng Lục mỗ, chắc là có lời muốn nói.
- Đúng nha, nghe ca ca nói, ngươi bị phu tử triệu tập, muốn đi tham gia khảo hạch yêu tướng, ta muốn, ta muốn. . .
Lời trong lòng: ta muốn cùng đi với ngươi, nhưng mà sợ ngươi cự tuyệt. . . Hơn nữa ta rất lâu không có đi Đô quận, không bái kiến sư phụ, cũng rất tưởng nhớ. Nhưng ca ca ta thú thủ biên trấn, không cho mình đi loạn. Yêu tướng không thể tự tiện rời đi, ca ca bị Vân tướng ra lệnh, hộ tống ngươi vào Đô quận, lại muốn lưu một mình ta thú thủ. Bắc Mạc thành. . . Ta muốn đi Bắc Mạc!
Âm Dương tỏa chợt động, tâm sự của cô gái này bị Ninh Phàm hiểu được hết.
Cô gái này nếu muốn đi Bắc Mạc, mang theo cô gái này, cũng không sao, cũng coi là thoáng trả lại cái tình cô gái này tặng đan.
- Nghe nói Uyển Nhi tiểu thư là đệ nhất phụ linh sưcủa Bắc Mạc thành?
Ninh Phàm lại vòng vo chuyển đề tài.
- Ừ, Phụ linh chi thuật của ta đạt tới địa huyền cảnh giới, đều là học từ phu tử. Tu vi của phu tử ở trong Phong hiệu yêu tướng của chín bộ cũng không phải là đệ nhất, nhưng nói về tài học uyên bác, phụ linh, thuật luyện đan... thì đều vượt tới cảnh giới cực cao. . .
Vừa nói đến Phụ linh chi thuật , Lục Uyển Nhi nhất thời quên đi sự ngượng ngùng, thần thái phấn chấn hẳn lên.
- Như vậy, ta cũng có món pháp bảo cần phụ linh, không biết Uyển Nhi tiểu thư có nguyện đồng hành cùng Lục mỗ, cùng đi đến Đô quận không? Tự nhiên, nếu như tiểu thư nguyện ý, ta sẽ khuyên lệnh huynh trưởng, ở lại trấn thủ Bắc Mạc. Dù sao Bắc Mạc không có yêu tướng trấn thủ, một khi bị Liệt Thổ bộ xâm nhập, hậu quả thiết tưởng không thể tưởng tượng. . . Chỉ không biết là, Uyển Nhi cô có bằng lòng hay không. . .
- Ta nguyện ý! Không, ta nói là, ta nguyện ý phụ linh pháp bảo giúp ngươi.
Lục Uyển Nhi khuôn mặt đỏ lên, con tim thì đập thình thịch nhảy loạn.
Lục Bắc, gọi nàng là Uyển Nhi rồi. . .
Thần quang nhập vào mây, cả phòng lung linh mờ ảo.
Người tu đạo, rất nhiều cao thủ thành danh không hãi sợ giết người, không hãi sợ thành ma, không hãi sợ loạn chiến thiên hạ. Điều mà họ sợ nhất, chính là phát sinh ra mối quan hệ khó cắt đứt cùng nữ tử, hoặc là lo lắng bị phá đi tấm thân nguyên dương, hoặc lấy sự vô tình mà tự lừa dối mình, thực sự ra thì là trốn tránh quan ải tình ái.
Tình quan là thứ khảo nghiệm tâm cảnh của tu sĩ nhất.
Ninh Phàm không hãi sợ tình, bởi vì hắn, dám yêu dám hận.
Hắn không phải là vì ma mà chém tình, mà là vì tình nhập ma. Nếu ngay cả tình đều bỏ đi, thì cái ma này rố cuộc không thể nào tiếp tục tu được nữa.
Hóa thần, hóa ma, chỉ kém một chữ, thực tế lại là sự phân chia của vô tình đạo và hữu tình đạo.
Làm việc quả quyết, không mê mang, tu sĩ sợ nhất là tình quan, nhưng Ninh Phàm lại thản nhiên đối mặt, có tâm cảnh này, hóa ma không khó!
- Cô gái này là một phụ linh sư tốt. . . Hấp Pháp Thần thông của Toái Thần tiên nhờ cậy cô gái này có thể được. . .
- Đoạn đường này, ta muốn khiến cho Trảm Ly kiếm vượt phá lên phẩm cấp Huyền Thiên linh bảo. . .