Hơp Thể Song Tu

Chương 276 : Ngươi hỏi ta là ai à?!(1-2-3)

Ngày đăng: 13:05 30/04/20


Vô số tu sĩ bởi vì bị đánh bại, bị đoạt linh đài, cuối cùng bị trận quang cưỡng ép truyền tống ra khỏi chiến tràng.



Sau khi trận quang dâng lên 157 khí tức, đạo Tử phẩm linh đài thứ nhất xuất hiện!



Vương Kiêu chân đạp Tử phẩm, ngạo nghễ thoát khỏi đại trận, trở ra ngoài hội trường, dưới chân Vân vụ linh đài tử khí đằng vân, lộ rõ thực lực kinh người của hắn.



Trong vòng 157 tức, ngưng tụ ra được Tử phẩm linh đài, điều này rõ ràng cho thấy, trừ hai vị hóa thần điên phong Khuất Thuấn, Tử phi, tu sĩ ở chỗ này, có thể liệt hắn vào hàng đệ nhất!



Bước chân đạp một cái, linh đài vỡ nát, hóa thành tử khí, bị hắn hút vào trong bụng, sau khi luyện hóa, lập tức ánh mắt ngưng đọng, âm thầm kinh ngạc nói:



- Chà? Tử khí này, có chút bất phàm... Cơ hồ có thể so với một viên ngũ chuyển Tỉnh Huyết Đan!



Trong cảm nhận của Vương Kiêu, tử khí này quả thật bất phàm, đủ có thể đề thăng một chút phẩm cấp của huyết mạch.



Đáng tiếc, hắn đã sớm tỉnh huyết ba lần, hiệu lực của tử khí này có hơn phân nửa sẽ bị lãng phí.



- Tử phẩm linh đài, rốt cuộc chỉ hữu hiệu đối với yêu tu mới tỉnh huyết lần thứ hai... Như vậy, không cần phải cho Chư Tần đi giết người cướp đài ... Chỉ cần cho hắn giết một mình Lục Uyển Nhi là được! Mối thù với Lục Bắc trước hết cần bắt đầu hồi báo từ trên người vợ hắn! Không rõ nếu Lục Bắc biết rằng vợ mình se4 chết hôm nay, sẽ cảm thụ như thế nào ...



Tiếp theo sau Vương Kiêu, Yêu phi, Lục Giới Phần cùng các hóa thần hậu kỳ còn lại đua nhau thăng lên Tử đài rồi ra ngoài.



300 tức sau, trong 145 tên hóa thần, đã có 144 người, tấn thăng thành công, rời khỏi chiến trường.



Trong trận quang, chỉ có chưa đến tám trăm người còn đang ngươi tranh ta đoạt. Kẻ kém lắm thì cũng đã có hoàng phẩm linh đài, người nhiều nhất, thậm chí đã tấn thăng lam phẩm.



Lục Uyển Nhi đạp thanh phẩm linh đài, đang bằng vào phượng dực, thao túng tử hỏa, chống lại một vị đại tu sĩ, tranh đoạt thanh phẩm linh đài của đối phương.



Một khi thành công, thì nàng có thể tấn thăng thành lam phẩm...



Địa huyền điên phong Tử phượng Hỏa Dực, mỗi một lần chấn lên là có thể mượn thiên địa linh lực, truyền ra từng đạo hỏa lãng!



Hỏa lãng cuốn tới, đối phương là đại tu sĩ phải khổ khổ dùng pháp bảo chống đỡ. Khí lực đã chống đỡ không nổi, mấy món pháp bảo đều bị tử hỏa thiêu hủy, thua cuộc là chuyện sớm hay muộn mà thôi.



Phượng dực này mạnh mẽ, khiến cho đại tu sĩ kia âm thầm khổ sở. Rốt cuộc, y bị một đạo hỏa lãng đánh rơi xuống linh đài. Y âm thầm thở dài, nhảy xuống linh đài, thừa nhận thua cuộc, bị trận quang an toàn truyện tống ra ngoài.



Sắc mặt của Lục Uyển Nhi tái nhợt, nhẹ nhàng lau mồ hôi bên trán, biến đổi chỉ quyết, thúc giục hai tòa thanh phẩm linh đài, dung hợp thành lam phẩm... Miệng nở nụ cười:



- Chỉ cần trận chiến cuối cùng, tranh đoạt một đạo lam phẩm linh đài nữa, là thành công tấn thăng Tử phẩm... Lam phẩm... Ở nơi nào...



Lục Uyển Nhi đảo qua đôi mắt đẹp, trong hội trường, trừ mình ra, đã xuất hiện 7 người đang có được lam phẩm linh đài.



6 người trong đó là đại tu sĩ, trong 6 người, có 4 người khí tức mênh mông, Lục Uyển Nhi tự hỏi bằng vào Phượng dực, phần thắng của mình cũng không nhiều. Nhưng ngoài ra có 2 người, cũng không cần phải sợ, mình, có thể thắng!



Chẳng qua là, tên thứ bảy chân đạp lam phẩm linh đài, lại là một gã ngân giáp hóa thần!



Sau khi Lục Uyển Nhi ngưng tụ ra lam phẩm linh đài, tên hóa thần đó cười lạnh...



Lục Uyển Nhi cảm thấy rất kỳ quái, hóa thần tu sĩ tu vi mạnh mẽ, làm sao thời gian đã trải qua nhiều như vậy, mà còn chưa ngưng tụ Tử phẩm rời khỏi đây?



- Hóa Thần, hắn đang chờ cái gì đây... Nhớ lại tên hóa thần này, tên gọi là Chư Tần, là thượng giới yêu tướng...



...



Bên ngoài hội trường, ánh mắt của Lục Đạo Trần càng ngày càng ác liệt.



145 tên hóa thần, chỉ có 144 người rời khỏi chiến trường, còn một người, chưa ra.



Cũng không phải là không cách nào cướp lấy linh đài, mà là ở lại chờ cái gì đó, dường như có mưu đồ.



Kẻ ấy chính là bộ tướng của Vương Kiêu... Chư Tần!



- Vương Kiêu tướng quân, bộ tướng Chư Tần của ngươi vì sao sau khi thăng linh đài tới lam phẩm, liền không động thủ nữa... Hắn ở trong trận quang mưu đồ chuyện gì, chẳng lẽ đó là ý của tướng quân sao?



Gió nổi lên, Lục Đạo Trần mơ hồ có chút bất an.



- Không biết a... Đại khái là muốn giết người thì phải...



Vương Kiêu cười lạnh.



Giết người?!



Trong lòng Lục Đạo Trần rúng động một cái, tựa hồ nghĩ tới điều gì.



Vào canh giờ khắc này, Chư Tần chợt động!



Ngân quang chợt lóe giống như một đạo sóng cuồng, cuốn ùa ra ngoài. Không ai thấy rõ hắn xuất thủ như thế nào, đã bị một thức ngân quang này, diệt đi 7 tên đại tu sĩ chân đạp lam phẩm linh đài. yêu anh của bảy vị đại tu sĩ sắc mặt đại biến, vội vã nhảy xuống linh đài, truyền tống ra ngoài.




Linh đài này là hợp nhất 56 tòa Tử đài!



Sau khi hợp nhất Tử đài, trận quang vỡ tan!



Lục Uyển Nhi tựa sát vào ngực Ninh Phàm, hơi lo âu, lo âu mình liều mạng, truy đuổi lam phẩm linh đài như vậy, sẽ bị Ninh Phàm trách cứ.



Lần trước, nàng lấy tâm huyết phụ linh, liền bị hắn mắng mà...



- Thật xin lỗi...



Nàng lí nhí xin lỗi.



- Không, là lỗi của ta... Cám ơn, cám ơn nàng đã bảo vệ vị trí cho ta, cám ơn nàng đã bỏ nhiều công sức vì ta như vậy... Hiện tại ta liền dùng danh ngạch này, xả giận cho nàng ...



- Không nên vọng động!



Lục Uyển Nhi muốn khuyên, nhưng Ninh Phàm, đã buông lỏng vòng tay ôm vào trong ngực.



Hắn xoay người, nhìn về phía Vương Kiêu, đạp xuống một bước, 56 tòa Tử đài hợp nhất mây mù, nhanh chóng kéo vụt đi, hóa thành một tòa Vân đài màu tím trùng điệp ngàn dặm ở trên cao.



Từ trên Tử đài này, Ninh Phàm dõi mắt nhìn xuống thương sinh, phất tay áo chỉ Vương Kiêu một cái, ngón tay giống như chỉ một súc sinh vậy... Miệt thị!



- Vòng thứ nhất kết thúc, vòng thứ hai bắt đầu! Trên Tử đài này, Lục mỗ tiếp nhận bất kỳ người nào khiêu chiến... Vương Kiêu, muốn có giới đồ, mau cút lên đây, nhận lấy cái chết!



- Lớn mật!



Vương Kiêu giận dữ!



Người này quá mức phách lối, dám giết Chư Tần thuộc hạ mình, dám lục soát Chân Linh tộc chi hồn, đã phạm vào trọng tội.



Vương Kiêu hận không lập tức xông lên, xé xác Ninh Phàm, nhưng hắn còn chưa xê dịch bước chân, đã có ba vị hóa thần sơ kỳ yêu tướng, bước ra một bước, ôm quyền xá Vương Kiêu một cái.



- Xin tướng quân cho phép, để cho ba chúng tôi tru diệt người này, báo thù cho ba vị tướng quân Lý Bạn, Kim Quần, Chư Tần!



- Bản tướng, chuẩn cho!



Ánh mắt của Vương Kiêu lạnh lùng. Ba người này, chính là ba tên hóa thần sơ kỳ cuối cùng trong số mười người mà hắn mang tới đây!



Bầu trời của La Vân treo cao Vân đài. Trên không của Vân đài, có Ninh Phàm một bước ngưng tụ Tử đài ngàn dặm!



Ba tên thượng giới hóa thần sơ kỳ yêu tướng, đều biến thành khói na di tới, một bước xuất hiện trên Tử đài, ngạo thị Ninh Phàm.



- Ngươi giết thượng giới yêu tướng, tội ác xung thiên, còn không mau mau cúi đầu nhận lấy cái chết!



Lời nói như kiếm, khí thế bay lên! Ba tướng mắt trừng một cái, từ sau lưng ba người theo thứ tự ngưng tụ ra ba đạo yêu huyết hư ảnh của ngọc lang, tuyết mãng, toàn quy.



Ba đạo hư ảnh cao ngàn trượng, vào thời khắc ngưng tụ ra, không trung cuốn lên cuồng phong, bầu trời hiện kinh lôi, lưu vân đều tán hết!



Một cổ Chân Linh huyết uy cực lớn khuấy loạn Vân đài, làm cho mười vạn yêu tộc đang ngồi ở dưới, phàm là kẻ có tu vi dưới hóa thần, đều đồng loạt chấn động yêu huyết, theo bản năng dâng lên sự sợ hãi.



Chân huyết! Chân Linh chi uy! Ba người này, giống như đám người Lý Bạn, đều có ‘Chân huyết cấp’ Chân Linh huyết mạch!



Ba người biến đổi chỉ quyết, uy áp dung hòa, ba đạo hư ảnh từ từ hòa hợp, uy áp truyền ra cấp tốc tăng lên cao, căn bản không phải là trình độ chân huyết tầm thường!



Toàn bộ Lục tộc Cửu bộ, 107 tên hóa thần, kẻ có chân huyết cấp huyết mạch bất quá chỉ có ít ỏi mấy người. Có thể có tàn huyết, trong Trầm thụy chi địa này đã được xem là thiên kiêu rồi.



Lục Chiến, Lục Thanh cùng La Vân yêu tướng, dưới uy áp như thế lùi lại phía sau mấy bước, mới làm tan được sự sợ hãi do huyết mạch mang lại.



La Vân đệ nhị tướng Lục Sinh, biến đổi chỉ quyết, chỉ lui nửa bước, đã làm tan mất uy áp, nhưng ánh mắt vô cùng ngưng trọng.



Đệ nhất tướng Lục Ngao là một tráng hán giáp đỏ, râu ngắn tua tủa như đao, ánh mắt ngưng trọng, đã có tu vi nửa bước đột phá hóa thần trung kỳ. Người này đạp xuống một bước, hồng quang chấn lên, đánh tan Chân Linh uy áp, nhưng vẻ mặt cũng không thoải mái gì!



‘Tàn huyết cấp’ hóa thần còn đối phó mệt nhọc như vậy, những thứ yêu tu hỗn huyết, phàm huyết nguyên anh, kim đan, căn bản không thể nào bằng sức lực của tự thân chống lại Chân Linh chân huyết chi uy này!



Trừ phi là hóa thần trung kỳ, nếu không ai có thể dưới chân huyết uy áp mạnh mẽ như vậy, trấn định như thường!



Mắt của Vương Kiêu lộ ra hàn mang, cười lạnh, nói với ba tên trung kỳ yêu tướng sau lưng:



- Phù Lang, Dư Độc, Cát Giáp, ba tướng này tuy là sơ kỳ yêu tướng, nhưng tu luyện dung uy chi thuật, ba người dung hợp chân huyết chi uy, chỉ sợ là dựa vào uy áp cũng có thể đè chết Lục Bắc...



Ba làn uy áp, như ba làn sóng biển, cuốn Ninh Phàm vào trung tâm.



Chẳng qua là đứng ở trong uy áp này, hắn vẫn không nhúc nhích, phất tay áo thi triển Na Di chi thuật, đưa Lục Uyển Nhi trở lại chỗ ngồi ở tại La Vân, và ánh mắt vào giây phút này đột nhiên lừ lại.