Hơp Thể Song Tu
Chương 77 : Rời Khỏi, Vương Diêu!
Ngày đăng: 13:01 30/04/20
Dọc theo đường đi, Ninh Hồng Hồng cùng Mộ Vi Lương đã từng ngàn vạn lần đinh ninh vạn dặn dò, dặn dò Ninh Phàm ngàn vạn lần chớ vô lễ đối với Hồng bộ. Nếu không, lấy tính cách của Ninh Phàm, nói thế nào cũng phải dùng Toái Đan đỉnh ở Hồng bộ đập hai cái, thuận tay dắt dê, kiếm chút lợi ích.
- Ngươi là... Hồng Hồng, Vi Lương! Các ngươi đã trở lại!
Xích Thiên Lý thấy hai nữ, còn chưa có phản ứng gì, thì phu nhân của lão cũng đã ngôn ngữ nghẹn ngào kích động, xem ra không phải là ngụy trang.
Xem ra, vị Xích phu nhân này ngược lại là cùng hai nữ có cảm tình sâu đậm.
- Là ngươi cứu Hồng Hồng cùng Vi Lương sao? Thiếp phải cảm tạ ngươi như thế nào... Chính là lễ mọn, không thể gọi là cảm ơn được, nhưng xin Chu Minh công tử, nhất định phải nhận lấy cho...
Hồng Y mỹ phụ thoắt cái tháo xuống túi trữ vật của Xích Thiên Lý, kể cả cái của mình cùng đưa cho Ninh Phàm, cảm kích không thôi.
Mà vừa bị tháo xuống túi trữ vật, Xích Thiên Lý lập tức sắc mặt đại biến, giống như nuốt phải con ruồi vậy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lão vừa mới lấy vào tay một món thượng phẩm điên phong pháp bảo, cộng thêm vô số linh dược, tất cả đều chứa ở trong trữ vật đại, chuẩn bị dùng để đột phá Giả Anh cảnh giới, nhưng lão không hề ngờ rằng, tất cả đều bị mình phu nhân lấy đi đưa cho người.
- Phu nhân... Cái này... Chu Minh tiểu hữu người ta, không cần quà cám ơn...
Chẳng qua là lão nói vừa nói ra, liền bị Hồng Y mỹ phụ hung ác trợn mắt nhìn một cái:
- Lắm mồm! So với an nguy của Hồng Hồng cùng Vi Lương, chỉ là một chút linh dược pháp bảo, coi là cái gì!
Ngay tức khắc, Xích Thiên Lý liền nén giận nhắm mắt mím miệng, lão giết người như ngóe, lại không dám chọc giận phu nhân mảy may nào.
Hãn phụ! Sợ vợ! Trong nháy mắt, hai cái từ này hiện lên trong đầu Ninh Phàm, khiến cho hắn lắc đầu cười khẽ.
Hồng bộ này có chút ý tứ, khó trách hai nữ bất kể nói gì, đều phải trở lại...
Nơi này, là nhà của Ninh Hồng Hồng cùng Mộ Vi Lương, là nhà sau khi chết.
Có Hồng Y mỹ phụ này ở đây, xem ra hai nữ sẽ không phải chịu khi dễ chèn ép nữa.
- Không cần. Ta cùng Hồng Hồng, Vi Lương, giao tình không cạn, đưa hai người nàng về nhà mà thôi, cần gì phải nhận quà cám ơn.
Ninh Phàm nhẹ nhàng đẩy hai cái túi trữ vật ra, nhìn hai nữ thật sâu một cái, ôm Tiểu Điêu trong ngực, bước lên trên mây bay đi.
Không nói lời thừa gì nữa, bỡi những gì nên nói, đã nói hết rồi, nói thêm nữa, sẽ tăng thêm thương cảm mà thôi, chi bằng tiêu sái bỏ đi như vậy.
Thân ảnh của hắn, dần dần biến mất ở trong hắc vụ quanh năm không giảm trong Yêu Quỷ lâm Yêu Quỷ lâm, khó mà nhìn thấy rõ nữa.
Bỗng nhiên, thân ảnh kia, lại đột nhiên pháp lực trấn một cái, chấn tán hắc vụ, đứng ở trên cao của Thanh Sơn, cách đó chừng mười dặm, đối với hai nữ từ xa xa chắp tay, cười một tiếng,
- Ta sẽ còn trở lại!
Một cái chớp mắt, bất luận là Mộ Vi Lương lo sợ thẹn thùng, hay là Ninh Hồng Hồng ngoài cứng trong mềm, đều không biết từ đâu mà bầu mắt đỏ lên.
Hắn, sẽ còn trở lại sao...
Mà thân ảnh mà họ đưa tiễn, khó có thể quên đi, sẽ nhớ suốt cuộc đời này.
Mỗi một đệ tự đi ra khỏi Yêu Quỷ lâm, đều cảm thấy rất may mắn. Lúc vào Yêu Quỷ lâm, tổng cộng có 160 người, nhưng lúc đi ra, chỉ có 75 người sống.
Cho dù là có chấp sự đệ tử hộ vệ an toàn, nhưng vẫn có chừng ấy người, chết ở trong Yêu Quỷ lâm.
Rời khỏi Yêu Quỷ lâm, có thể coi là hoàn thành khảo hạch, chính thức thành ngoại môn đệ tử. Từng thiếu niên thiếu nữ, quần áo lam lũ, mặt đầy vết máu, từ trận quang đi ra từng người, còn không biết là nên vui mừng hay không, thì ai ai cũng đều sắc mặt chấn kinh.
Bọn họ phát hiện, ngoài Yêu Quỷ lâm, lại có mấy trăm cá dung linh, Kim Đan lão quái, ở chỗ này khổ khổ chờ đợi!
Mấy trăm lão quái, khí tràng cường đại đến dường nào, chấn động lòng người đến dường nào! Không một người học trò nào có thể ở trước mặt các lão quái này giữ sự trấn tĩnh.
- Đã xảy ra chuyện gì, vì sao danh túc ma kiêu như vậy lại đồng loạt tụ tập ở Quỷ Tước tông!
Lý Chi Hoan mới vừa ra khỏi Yêu Quỷ lâm đại trận, lập tức sắc mặt đại biến.
Dung linh lão quái, Lý gia của hắn không phải là không có, nhưng mấy trăm dung linh lão quái tụ tập một nơi, cảnh tượng này, tuyệt đối là hắn bình sinh mới thấy!
Về phần Kim Đan lão quái, nhân vật ở loại đẳng cấp này cũng không phải là Tiểu Lý gia nho nhỏ có thể với tới, cho nên hắn mới cảm thấy vô cùng hiếm thấy!
Hắn tâm thần thấp thỏm, đi đến chỗ Chước dược trưởng lão, nạp linh dược lên, đổi lấy cống hiến.
- Tên họ, thượng chước bao nhiêu linh dược..
Phụ trách chước dược là Quỷ Tước tông ngoại môn trưởng lão, Mạnh Tri Thu, giọng nói hơi có chút không yên trong lòng.
- Lý Chi Hoan, thượng chước 200 cân linh dược.
Lý Chi Hoan trả lời rất là tự phụ đất.
200 cân linh dược thời hạn mười năm, đủ để đổi 10 điểm môn phái cống hiến. Hắn lại chém chết quỷ vật tổng cộng đạt được 91 điểm cống hiến. Cộng lại đã hơn trăm điểm! Nếu không phải bị thương ở tại Yêu Quỷ lâm, Lý Chi Hoan có lòng tin kiếm được nhiều điểm hơn.
Nhưng hắn rất tin, có nhiều cống hiến như vậy đã đủ dẫn tới được tông môn coi trọng.
- Cống hiến của ta có lẽ không bằng Lục Tử Kiều. Dù sao hắn có luyện hồn phiên là loại nghịch thiên bảo vật. . . Nhưng so với Ninh Phàm cũng không kém bao nhiêu. Dù sao hắn cũng chỉ tu luyện song tu công pháp. . .
Nhưng mà ngoài ý liệu của Lý Chi Hoan là đối với việc Lý Chi Hoan đạt được 101 điểm cống hiến, nhưng Mạnh trưởng lão chỉ là nhàn nhạt gật đầu một cái, khen câu Không tệ, liền xong chuyện.
- Không thể nào! Cống hiến điểm của ta đặt ở trong lịch sử Quỷ Tước tông, cũng coi là nhân vật thiên tài. Vì sao Mạnh trưởng lão lãnh đạm đối với ta như vậy. . .
Trong lòng hắn hơi có chút không thăng bằng. Hắn thầm nghĩ nhất định là Mạnh trưởng lão cùng gia tộc của ta có chút hiềm khích gì đó.
Lý Chi Hoan ngược lại là hiểu lầm Mạnh trưởng lão. Hắn ở tại Yêu Quỷ lâm một tháng, cũng không biết xuất hiện một Ninh Phàm ở ngoại giới, thu hoạch được 215 vạn cống hiến. Đối với điểm số của Ninh Phàm, số cống hiến điểm trước mắt này chỉ có hơn 100 điểm, căn bản không thể nào làm cho người ta chú ý.
Sau khi ghi danh cống hiến xong, Lý Chi Hoan xoay người, nhìn thấy Lục Tử Kiều tới ghi danh điểm số cống hiến, lộ ra nụ cười trước sau như một, vẻ mặt không mảy may âm trầm như vừa mới đây thôi.
- Lý mỗ xin chào Lục huynh, không biết Lục huynh thu được bao nhiêu cống hiến?
- Hừ. Dù sao so với ngươi nhiều hơn là được rồi!