Hơp Thể Song Tu
Chương 99 : Chém chân hồn, kết tử thù!
Ngày đăng: 13:02 30/04/20
Hư thần chi ý, cực cảnh!
Thần ý này thường thường cảm ngộ từ thiên kiếp, mà sát tính càng nặng, người lĩnh ngộ cực cảnh thường thường đều là sự tồn tại của cùng cấp vô địch!
Chỉ vì thần ý này là thiên kiếp bắt chước, uy lực đương nhiên kinh khủng phi phàm... Thiên kiếp! Là vật mà cho dù là thần phật, cũng phải sợ hãi!
Vương Diêu tổng cộng hai lần thi triển cực cảnh hồng lôi, hai lần cũng không giết chết Ninh Phàm, điều này thực ngoài ý liệu của y!
Lần đầu tiên, Ninh Phàm dựa vào Thế tử lệnh, mới nguy hiểm lại càng nguy hiểm chặn được hồng lôi. Thế tử lệnh là tử vật hết sức quý trọng, bảo vệ tính mạng một lần chẳng có gì lạ.
Nhưng lần thứ hai, Ninh Phàm vẫn ngăn trở cực cảnh hồng lôi. Hắn dựa vào lại là thủ đoạn kiếm niệm của kiếm thức!
Vương Diêu vạn vạn không ngờ, Ninh Phàm có thể vào lúc Dung linh liền sửa đổi thức hải, ngưng luyện ra kiếm thức thượng cổ cũng hiếm thấy. Nhưng cho dù là thủ đoạn kiếm niệm của kiếm thức, Vương Diêu cũng không cho rằng nó có thể xứng đôi cực cảnh hồng lôi của mình.
Cực cảnh không giống với những thứ Hư thần chi ý khác, không cách nào thông qua pháp bảo phòng ngự, đặc biệt công kích thức hải của đối phương, hơn nữa uy lực cực kỳ kinh khủng, càng có thể đồng thời tiêu diệt vô số cao thủ.
Yêu Quỷ lâm khu vực thứ bảy, Cốt hoàng dựa vào cực cảnh hồng lôi, từng giết mấy người Toái hư lão quái, càng lấy hồng lôi đó đánh bại Tiểu Điêu Mị Thần.
Nhưng hôm nay, cực cảnh hồng lôi này lại bị Ninh Phàm phá vỡ, cho dù hồng lôi chỉ là chân hồn cấp Kim đan của Cốt hoàng thả ra!
Vả lại thời khắc tối hậu, Ninh Phàm bụng dạ ác độc, một quyền tự tổn, cưỡng ép cực cảnh hồng lôi chém chết mình.
Trong đầu của Vương Diêu, lần đầu tiên dâng lên một tia sợ hãi đối với Ninh Phàm.
Bởi vì pháp thuật mạnh nhất của mình lại thua trong tay Ninh Phàm!
- Bổn hoàng pháp lực hao hết, cực cảnh bị hủy... Trong thời gian ngắn, không phải đối thủ của người này. Hôm nay, một mình bỏ chạy... Nếu bị người này chém tới chân hồn, bổn tôn trong Yêu Quỷ lâm của ta vô cùng có thể trọng thương, thậm chí vẫn lạc cảnh giới!
Vương Diêu sắc mặt như cũ liều lĩnh, nhưng trong lòng, thực tế thối ý đã khẳng định. Tuy nhiên y tin tưởng, mình muốn chạy trốn, không thể không thi triển chút thủ đoạn.
Y cong ngón tay bắn ra một cái, một đạo xương ngón tay bị y bắn ra. Y quát lạnh một tiếng, chặn xương ngón tay, lập tức biến thành từng cái bạch cốt quỷ tốt, một sanh hai, hai sinh bốn, bốn sinh tám, khoảnh khắc có gần ngàn quỷ tốt, đứng lơ lửng trên trời, cầm đao thương múa may, phát ra tiếng quỷ hống thê lương. Bọn nó đều có Dung linh tu vi!
Mà quỷ tốt một phía cho gọi ra lập tức tuân theo tâm ý của Vương Diêu, tấn công về phía Ninh Phàm. Về phần bản thân Vương Diêu thì rút người ra lập tức lui đi! Một chỉ điểm ra một chút vết rách trên hư không, vết rách đen nhánh nhất thời đua nhau bắt đầu tiêu tán, y thừa dịp lập tức trốn đi!
- Hừ! Muốn chạy! Dựa vào đám Dung linh quỷ vật này chống đỡ được ta sao!
Trong mắt Ninh Phàm hàn mang lấp lóe, mình cùng Cốt hoàng đã không chết không thôi. Hôm nay mình mà để cho chạy mất một tia chân hồn của Cốt hoàng, ngày sau, mình nhất định phải đối mặt phiền toái lớn hơn nữa, tuyệt đối không thể thả y!
- Toái!
Chân hắn đạp băng hồng, đuổi thẳng tới Cốt hoàng, đồng thời kiếm niệm càn quét, dưới thương thiên toàn bộ bị kiếm khí của Ninh Phàm bao phủ!
Cốt hoàng đang bế quan, tu luyện tới chỗ mấu chốt, bỗng nhiên hai mắt nộ tĩnh, một ngụm máu tươi chảy ra từ trong miệng!
Thần hồn của lão ta trong nháy mắt tổn hao nhiều, mà tu vi điên cuồng rơi xuống!
Toái hư đệ tứ trọng, toái hư đệ tam trọng! Chỉ kém một đường, cơ hồ sắp rơi xuống toái hư đệ nhị trọng!
- Đáng hận! Chân hồn của bổn hoàng, kết quả xảy ra chuyện gì!?
Lão ta nhắm mắt, tức giận! Mà trong đầu dần dần thả về từng màn ký ức do chân hồn truyền về, năng lực này nếu là phân thân sẽ không có được.
Từng màn một rơi vào trong mắt của Cốt hoàng, hóa thành một đạo sát cơ ác liệt!
Giết chân hồn của mình lại là tên tiểu tử loài người mình một mực không để vào trong mắt!
- Ninh Phàm, Ninh Phàm, Ninh Phàm! Có một ngày, bổn hoàng rời đi Yêu Quỷ lâm, nhất định đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
Lão ta rống giận một tiếng, pháp lực mênh mông, thanh âm truyền khắp khu vực thứ sáu, thứ năm, thứ tư.
Thậm chí, ngay cả khu vực thứ ba cũng mơ hồ có chút nghe.
Tiểu Điêu Mị Thần đang cố gắng khôi phục thực lực, lười biếng nương nhờ Tử bộ, trong lòng thỉnh thoảng cho thấy một bóng người.
Thân ảnh kia từng vô số lần trêu đùa mình, nhưng hôm nay đã rời đi.
- Không, nhớ hắn làm chi, cái thứ vô tình vô nghĩa đó, cũng đối với lão nương như vậy, cũng không bày tỏ một chút...
Nàng oán thầm không dứt, trong đầu mắng Ninh Phàm ngàn lần.
Nhưng ngay vào lúc này, sự rống giận của Cốt hoàng truyền vào trong tai của nàng.
Sắc mặt nàng vui mừng, từ trong thanh âm nặng nề của Cốt hoàng nàng lại nghe ra một tia khí thế không yên.
Cốt hoàng bị thương nặng! Tu vi rớt xuống! Nếu lúc này mình dùng linh dược, khôi phục tu vi, đánh trở về khu vực thứ bảy, nói không chừng có thể chiến bại Cốt hoàng, lần nữa trở thành bá chủ của khu vực thứ bảy!
- Hừ! Cốt hoàng, ngươi cuối cùng gặp báo ứng rồi! Nhưng mà thật rất khó tưởng tượng, nhân vật lợi hại nào có thể đả thương ngươi...
Mị Thần cười cực kỳ sung sướng, nhưng sau khi nàng nghe đến Cốt hoàng từng lần một nhục mạ Ninh Phàm, nàng rốt cuộc mơ hồ biết cái gì.
- Không thể nào! Chẳng lẽ là Ninh Phàm đả thương Cốt hoàng, hắn làm sao làm được? Còn nữa, hắn vì mục đích gì, dường như hắn đối phó Cốt hoàng...