Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào

Chương 189 : Cốc nước này ngon thật

Ngày đăng: 16:48 27/05/20


Editor: Nguyetmai



Chị Trương cũng sốt ruột, vội đáp rồi quay đầu chạy xuống lầu gọi điện thoại. Lúc đi lên, chị Trương còn cầm theo đá và khăn sạch.



"Cậu chủ, dùng đá chườm trán để hạ nhiệt độ cho cô Lạc trước đi."



Có lẽ là vì Trì Nguyên Dã sốt ruột, nên trực tiếp giật mấy thứ đồ trên tay chị Trương, chẳng qua là làm mãi mà không được, mới tức giận ném trả lại cho chị Trương, "Mau chườm cho cô ấy đi."



Phát sốt không phải là trò đùa, vừa nãy mình mới đo nhiệt độ cơ thể cho cô, vậy mà cao tới bốn mươi độ.



Con nhóc tiểu học này, thật sự là tức chết cậu mà, khó chịu mà cũng không biết nói sao?



Nếu hôm nay cậu không vào thăm cô, thì có phải là ngày mai có thể tới nhặt xác cho cô luôn rồi không?



Trì Nguyên Dã càng nghĩ càng tức giận, lườm Điềm Tâm đang nằm trên giường, khuôn mặt cô vì sốt cao nên đỏ bừng, thở nặng từng hơi. Cậu nhìn mà vừa đau lòng lại vừa bực bội.




"Vâng, vâng, cậu chủ đừng sốt ruột." Dù sao chị Trương cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, chị bình tĩnh an ủi cậu chủ, rồi đặt viên đá lên trên chiếc khăn, quấn lại vài vòng, sau đó đặt lên trán Điềm Tâm.



Trì Nguyên Dã đi qua đi lại trong phòng, rồi lại quay đầu tức giận nói: "Ông bác sĩ kia nói như thế nào?"



"Ông ấy nói sẽ nghĩ cách chạy tới ngay."



Trì Nguyên Dã nghe vậy thì bực bội tiếp tục đi qua đi lại trong phòng.



Chị Trương chườm đá cho Điềm Tâm xong, rồi cầm một cốc nước ấm lên nói: "Cậu chủ, phát sốt cần phải bổ sung nước, nhưng mà cô Lạc đang ngất, cốc nước này…"



"Đưa tôi!" Trì Nguyên Dã giật lại cốc nước, đi lên mấy bước, ôm Điềm Tâm vào trong ngực của mình, bất giác nói chuyện với cô bằng giọng điệu dịu dàng, "Con nhóc tiểu học, há miệng uống nước!"



Điềm Tâm bị sốt mê man, miệng đắng lưỡi khô, cảm nhận được nước thì vội vàng sáp lại, liều mạng uống vài ngụm.



Từ nhỏ đến lớn, Trì Nguyên Dã vẫn luôn là người được hầu hạ, chưa từng phải đút người khác uống nước. Lúc này, có thể là vì sốt ruột, cũng có thể là vì không có kinh nghiệm, nói chung là độ nghiêng của cốc nước không theo kịp tốc độ uống của Điềm Tâm, làm cho Điềm Tâm bị sặc nước.
Từ nhỏ đến lớn, Trì Nguyên Dã vẫn luôn là người được hầu hạ, chưa từng phải đút người khác uống nước. Lúc này, có thể là vì sốt ruột, cũng có thể là vì không có kinh nghiệm, nói chung là độ nghiêng của cốc nước không theo kịp tốc độ uống của Điềm Tâm, làm cho Điềm Tâm bị sặc nước.



Cậu cuống quýt đặt cốc nước sang một bên, có chút vụng về vỗ sau lưng Điềm Tâm.



Chị Trương thở dài, "Cậu chủ, hay là để tôi chăm sóc cho cô Lạc đi."



"Câm miệng! Chị xuống lầu gọi điện thoại cho ông già kia đi, nói cho ông ta biết trong vòng năm phút nữa không tới đây, thì ông ta chết chắc rồi!"



Chị Trương không có cách nào, đành phải nghe lời đi xuống lầu.



Điềm Tâm có chút mơ hồ mở mắt ra, trong đôi mắt to chứa đầy sương mù, giọng nói mềm mại, "Muốn uống nước nữa…"



Nhớ lại bộ dáng khó chịu vì bị sặc nước vừa rồi của Điềm Tâm bị, Trì Nguyên Dã khẽ chửi thề một tiếng, dứt khoát cầm cốc nước trong suốt, hé đôi môi mỏng ra, uống một ngụm nước, cúi người xuống sáp lại gần đôi môi của Điềm Tâm, đôi môi mỏng gợi cảm, kèm theo dòng nước trong ấm truyền hết cho cô.



Một ngụm rồi lại một ngụm…



Ưm, cốc nước này ngon quá, Điềm Tâm mơ mơ màng màng, bởi vì phát sốt cho nên cảm thấy cánh môi rất nóng. Cô đột nhiên vươn tay ôm cổ Trì Nguyên Dã, không cho cậu tránh ra, sau đó cắn nhẹ đôi môi mỏng lạnh của cậu, dùng đôi môi của mình cọ lấy cọ để đôi môi mát lạnh của cậu, để tìm cảm giác thoải mái mát mẻ vừa nãy.



Hiển nhiên, Trì Nguyên Dã thật sự không ngờ Điềm Tâm sẽ có loại phản ứng này, phía sau lưng cậu cứng lại một cách rõ ràng.