Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào
Chương 241 : Không cho phép em quan tâm cậu ta
Ngày đăng: 16:48 27/05/20
Editor: Nguyetmai
Trì Nguyên Dã ngồi đối diện với Điềm Tâm, bưng cà phê khẽ nhấp một ngụm, đôi mắt đen như đá vỏ chai khoá chặt Điềm Tâm.
Điềm Tâm đặc biệt hài lòng với lịch trình mà mình lập ra ngày hôm nay, tự mình gật đầu.
"Em đang nghĩ gì đấy?" Trì Nguyên Dã hỏi.
Điềm Tâm nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị, "Liên quan gì đến anh?"
Chẳng lẽ nghĩ cái gì còn phải báo cáo với tên thiếu gia ác ma này?
"Anh muốn biết, nói mau." Trì Nguyên Dã thúc giục.
... Không còn lời nào để nói.
Điềm Tâm nuốt bánh mỳ nướng, đành phải mở miệng, "Em đang nghĩ xem hôm nay phải làm những gì, lúc đến trường thì chúng ta đến thăm Lăng Dĩ Sóc trước được không?"
Ba chữ Lăng Dĩ Sóc này làm cho gương mặt anh tuấn của Trì Nguyên Dã xị xuống, không nói câu nào.
Thức ăn trên bàn còn bốc ra hơi nóng, nhưng gương mặt Trì Nguyên Dã đã bắt đầu đóng băng.
Thôi được, nhìn dáng vẻ Trì Nguyên Dã là vẫn chưa buông xuống được, mình không nên miễn cưỡng anh ấy.
Điềm Tâm uống nốt ngụm sữa bò cuối cùng, đặt ly xuống rồi đứng dậy, "Được rồi, vậy em tự đi, em chỉ đưa cho anh ta chút đồ ăn sáng thôi, đưa xong sẽ đi."
Lời này như đang bày tỏ lòng trung thành với Trì Nguyên Dã.
Nói xong, Điềm Tâm xoay người định đi, "Em bảo chú tài xế đưa em đi."
"Lăn trở về cho anh." Trì Nguyên Dã ném dao nĩa trong tay, hạ giọng ra lệnh.
Điềm Tâm vô tội quay lại nhìn cậu.
"Anh đưa em đi, em ngoan ngoãn chờ ở đây cho anh!" Trì Nguyên Dã cắn răng, vừa nói vừa đẩy ghế ra, đi lên tầng hai.
Không bao lâu sau cậu đã thay áo khoác, cầm chìa khoá xe đi xuống.
Cuối cùng, Trì Nguyên Dã vẫn chịu thoả hiệp.
***
Trong phòng bệnh.
Trong phòng bệnh.
Điềm Tâm đẩy cửa bước vào, nhưng lại phát hiện Lăng Dĩ Sóc đã cởi quần áo bệnh nhân, ăn mặc chỉnh tề thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất viện.
"Lăng Dĩ Sóc, anh muốn xuất viện sao?" Điềm Tâm kêu lên.
Biểu cảm của Lăng Dĩ Sóc hờ hững, liếc mắt nhìn Điềm Tâm, khi nhìn thấy Trì Nguyên Dã đứng sau lưng cô thì hơi ngẩn người.
"Cậu đừng hiểu lầm, bổn thiếu gia cũng không đến thăm cậu, tôi chỉ đưa con nhóc tiểu học này đi, tiện đường lên nhìn chút thôi." Trì Nguyên Dã vừa kiêu ngạo nói, vừa xoa đầu Điềm Tâm, còn giống như cố tình khoe khoang mối quan hệ của mình với cô mà kéo cô vào trong ngực.
... Ác ma ngây thơ.
Lăng Dĩ Sóc không nói gì, thu hồi tầm mắt, "Nếu không có gì đáng ngại thì ở lại đây cũng chỉ lãng phí thời gian."
"Bác sĩ nói thế nào? Chắc chắn không sao chứ?" Điềm Tâm vô cùng quan tâm.
Trì Nguyên Dã khó chịu kéo tay Điềm Tâm, "Không cho phép em quan tâm cậu ta như vậy."
Điềm Tâm lười phản ứng với con quỷ ngây thơ này, cô chân thành nhìn Lăng Dĩ Sóc, "Xe anh bị hỏng rồi mà? Anh định về kiểu gì?"
Trì thiếu nóng máu, nhìn Điềm Tâm chằm chằm, "Đã bảo không cho phép em quan tâm cậu ta như vậy!"
Nói xong, Trì Nguyên Dã lại nhìn Lăng Dĩ Sóc, "Xe cậu bị hỏng? Cậu đưa số tài khoản ra đây, xe bao nhiêu tiền? Còn nữa, nghe nói cậu cứu con nhóc tiểu học nhà tôi. Tôi không thích thiếu nợ người khác, cậu cứ báo cho tôi một con số."
Lăng Dĩ Sóc nghe được lời này, đáy mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng, chỉ cười lạnh mà không nói.
Điềm Tâm vừa giận vừa cuống, kéo Trì Nguyên Dã sang một bên, thấp giọng nói, "Trì Nguyên Dã, anh cố tình tới phá đám phải không? Ai bảo anh nói những lời này? Giọng điệu của anh có thể đừng vênh váo hung hăng thế không?"